- Hai ông muốn uống không? Hàng Đức vừa đưa tới đó.
Du Phi Dương xuống xe liếc nhìn Chu Lạp Phong rồi quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa, hai người cười cười không để ý tới Chu Lạp Phong. Đối phương không tức mà đứng lên từ từ đi theo hai người vào phòng khách. Trên bàn đầy đủ thứ, có hộp xì gà, cốc bia, còn có ít tài liệu.
Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra châm, Chu Lạp Phong thò tay tới:
- Cho điếu.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa tới, thuận tay cũng ném bật lửa tới. Chu Lạp Phong cầm bật lửa châm rồi nhìn. Y nhíu mày nói:
- Loại này ông cũng dùng? Quá mất mặt.
Vừa nói y thuận tay ném bật lửa vào thùng rác. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, Chu Lạp Phong gọi lên lầu:
- Hạnh Tử, mang chiếc bật lửa kia xuống đây cho anh.
Nghe thấy tên này, mí mắt Vương Quốc Hoa hơi giật giật. Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý thấy có một người phụ nữ đi xuống. Cô ả dùng hai tay đưa bật lửa tới.
- Anh còn gì phân pó không?
Chu Lạp Phong xua tay, Hạnh Tử lui xuống, Chu Lạp Phong cười nói với Vương Quốc Hoa:
- 18 tuổi, năm trước sang Nhật Bản mang về, có phải là nở mày nở mặt không?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Không rẻ chứ?
Du Phi Dương cười nói:
- Cầm thú, không sợ cảnh sát Nhật Bản bắt sao?
Chu Lạp Phong cười nói:
- Ông đừng có lầm, bên đó từng này tuổi là đủ rồi, tôi trả giá cao đó. Thực ra cô ả sang Trung Quốc vui hơn ở Nhật Bản nhiều, tốt hơn ở Nhật Bản học đại học rồi đi làm thuê, còn có thể học thêm một thứ tiếng. Đối với tôi mà nói đây là cô em ngoan ngoãn nhất, bố tôi đặt tên kia cho tôi thì không thể nào xấu mặt với cái tên mà.
- Được rồi, không nói chuyện ngoài lề nữa.
Du Phi Dương cắt ngang rồi nhìn Vương Quốc Hoa.
- Lão Chu, chúng ta có thể coi ông là bạn không?
Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm tung một câu như vậy, thuận tay nhét bật lửa trên bàn vào túi.
Chu Lạp Phong không lập tức trả lời mà trầm ngâm một lúc mới nói:
- Nói thẳng tôi đến đây lần này chỉ là chuyển lời, cậu tôi có một vấn đề cần Hứa bá cố vấn về chính sách.
Thấy Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương lộ vẻ khinh thường, Chu Lạp Phong thở dài nói:
- Đây là một nhân tố, khụ khụ…
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười, đúng là không mấy khi thấy hắn khó xử như vậy.
- Ông nói tiếp đi.
- Điểm thứ hai có người cảm thấy hứng thú vì lão Du kiếm được nhiều như vậy ở Mỹ, Quốc Hoa chắc cũng biết người Trung Quốc kiếm tiền của Mỹ, Châu Âu hầu hết là bán tài sản quốc gia với giá rẻ mới được vậy.
Nghe tới đây Du Phi Dương ho khan một tiếng trông không được tự nhiên.
Chu Lạp Phong khá đắc ý vì vẻ mặt của Du Phi Dương. Y cười hắc hắc nhỏ giọng nói:
- Có thể lộ cho biết các ông dồn nhiều tiền như vậy sang Hongkong làm gì không?
Du Phi Dương nhìn sang Vương Quốc Hoa:
- Ông có phải cảm thấy thằng này mày quá dày không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Đúng, thằng này đúng là tự coi mình không phải người ngoài.
Chu Lạp Phong lập tức xua tay nói:
- Coi như tôi chưa nói.
Du Phi Dương lúc này mới cười nói:
- Được rồi, chuyện cần chuyển đạt thì ông cũng chuyển rồi, sau đây là chơi, cần phải làm chuyện vẻ vang.
Bị đuổi, Chu Lạp Phong ảo não sờ sờ mấy sợi râu ít ỏi trên cằm.
- Tôi có phải là quá thiếu thành ý không?
Hai người đối diện đồng thanh nói:
- Ông nói sao?
Chu Lạp Phong giơ tay lên ra vẻ đầu hàng.
- Được, tôi khai thật, bên kia có người tìm tới bác ông và chú ông. Kết quả ông chắc cũng biết, bác của ông có quan hệ rất căng với một ít người, cái này không cần tôi phải nói. Khánh Dương có quan hệ tốt với tôi vừa lúc trong tay chúng tôi có chút tiền không có chỗ đầu tư nên tôi mới mạo muội một chút.
Nghe tới đây, Du Phi Dương đang định mở miệng thì Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng. Du Phi Dương kịp thời ngậm miệng, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Qua một thời gian nữa ông chú ý đọc báo là thấy. Ông thấy mánh khóe thì liên lạc lại với chúng tôi.
Nụ cười trên mặt Chu Lạp Phong cứng lại. Y nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa một lúc, không khí cũng cô đọng lại. Lát sau Chu Lạp Phong mới nhún vai thở dài một tiếng.
- Ai cũng nói tôi diễn có thể đạt giải Oscar.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Lợi ích chính là lợi ích, không quan hệ đến diễn. Không có lợi ích thì diễn dù tốt cũng là giả. Đúng, quên nói với ông, chúng tôi là người làm ăn, chỉ nhìn lợi ích.
Chu Lạp Phong cười cười bất đắc dĩ nói:
- Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương, tôi nhận hai người làm bạn.
Vừa nói Chu Lạp Phong đưa tay ra, Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay vỗ đối phương, Du Phi Dương do dự một chút rồi cũng làm theo.
Chu Lạp Phong lúc này mới vui vẻ nói:
- Được rồi bắt đầu từ bây giờ chúng ta chỉ nói chuyện vui chơi, không nói chuyện chính trị và kinh tế.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Tôi là người đứng đắn, không chơi mấy trò dơ bẩn với các ông.
Du Phi Dương nghe xong tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, chính miệng ông nói đàn ông chưa kết hôn có thể chơi loạn đó.
Chu Lạp Phong nghe xong vui vẻ gào lên:
- Đúng đúng, kẻ ra vẻ thì sẽ chết yểu.
Du Phi Dương đầy đồng cảm gật đầu nói:
- Lão Chu, chúng ta là người trăng hoa thì hắn thế nào? Hắn thay bạn gái như thay áo mà em nào em đó xinh đẹp, gần đây còn tán một cặp đôi song sinh. Ông nói xem tôi có gì không bằng hắn mà sao không gặp được chuyện tốt như vậy.
Vương Quốc Hoa bị nói như vậy đành phải ngồi xuống.
- Không ngờ nhanh như vậy đã thành một khối. Hôm nay tôi điên với các người một trận xem ai sợ ai. Trước hết phải nói rõ muốn chơi thì ba người cùng chơi. Gọi gái lên.
Hai người vừa nãy còn kiêu căng nhìn nhau, có vẻ không quá tự tin.
- Hay là chúng ta đổi cách, đi săn? Tôi có thể kiếm được súng?
Chu Lạp Phong cười hắc hắc, Du Phi Dương giơ tay lên đồng ý.
- Được được, bắn xong còn có thể ăn.
Vương Quốc Hoa không ngờ hai thằng này thoáng cái rụt cổ nên có chút kinh ngạc nói:
- Sao vậy hả?
Chu Lạp Phong cười ha hả:
- Hai hôm nay quá mệt nên muốn nghỉ.
Vương Quốc Hoa nghe xong lộ vẻ mặt tôi hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn Du Phi Dương, thằng này gãi đầu nói:
- Mấy em lão Chu mang tới đúng là rất khỏe, bây giờ chân tôi còn mềm nhũn.
Vương Quốc Hoa đắc ý cười ha hả:
- Thì ra hai thằng là hổ giấy, đàn ông sao có thể nói mình không được?
Du Phi Dương và Chu Lạp Phong nhìn nhau nghiến răng nghiến lợi nhịn.
Ngồi nói chuyện một lúc, Du Phi Dương đột nhiên nói:
- Quốc Hoa, tôi rất muốn ăn thỏ nướng quê ông. Vừa nãy lão Chu nói đi săn, tôi thấy hay là chúng ta về huyện Nam Sơn đi?
Chu Lạp Phong nghe vậy vỗ tay nói:
- Được, tôi đi chuẩn bị súng, khẩu 81 có được không?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Vừa nhìn là biết kẻ nghiệp dư, thứ đó đi bắn lợn rừng thì hợp.
Du Phi Dương nhảy dựng lên đi chuẩn bị đồ, Chu Lạp Phong thật ra khá từ tốn nói:
- Hạnh Tử, chuẩn bị đồ.
Vương Quốc Hoa rút máy gọi điện:
- Hai em thu xếp một chút rồi xin nghỉ hai ngày, anh về đón.
Đợi Vương Quốc Hoa về tới phòng thuê thấy chị em ăn mặc long trọng, hắn cười nói:
- Đổi quần bò, đi giầy thể thao, chúng ta đi săn chứ không phải đi dự tiệc.
Hai chị em luống cuống tay chân thay đồ, xách hành lý lên xe.
Đến điểm tập trung, Chu Lạp Phong thấy hai chị em không khỏi sáng mắt lên. Y tức giận nói:
- Lão Vương, ông đúng là cầm thú.
Du Phi Dương ở bên cũng ghen tị bồi vào:
- Lịch sử phong lưu của hắn đủ để viết thành sách.
Ba chiếc xe tạo thành một đội chạy trên đường, tới huyện Nam Sơn đã là tối đen. Vương Quốc Hoa là chủ nhà, hắn gọi điện cho Khương Nghĩa Quân. Thấy trên ba xe có sáu mỹ nữ, Khương Nghĩa Quân nuốt nước bọt ực một cái, nghiến răng nghiến lợi:
- Cầm thú.
Vương Quốc Hoa vung chân đá, thằng này rất dễ dàng tránh được cười hì hì mời mọi người vào khách sạn ở. Cơm tối tự nhiên chính là đồ đặc sản như thỏ hoang, lợn rừng, gà rừng.. ngoài Vương Quốc Hoa, mấy người khác đều khen ngon liên mồm. Chu Lạp Phong uống vài chén vào bngj liền xưng huynh gọi đệ với Khương Nghĩa Quân. Nghe nói Khương Nghĩa Quân muốn mở siêu thị trên tỉnh thành, y liền vỗ ngực thủ tục do mình lo liệu, Du Phi Dương tức giận muốn đánh.