PHÙ DIÊU

Cục trưởng Tư Mã cùng một người đàn ông khoảng 40 tuổi tới, ba người đang uống trà.

Thấy chủ nhiệm Vương, cục trưởng Tư Mã khẽ gật đầu cười nói, sau đó mới chào trưởng ban thư ký Trần. Thứ tự này giám đốc Lý ở bên nghe thấy rất rõ ràng.

- Cục trưởng Tư Mã quan hệ rộng thật đó.
Vương Quốc Hoa không nhịn được trêu chọc một câu, cục trưởng Tư Mã thật ra rất tự nhiên cười nói:
- Thêm một người bạn thêm con đường, bây giờ làm gì cũng cần phải có bạn bè giúp.
Vương Quốc Hoa không đành lòng trêu tiếp, nhưng Trần Mộc Căn ở bên lại hừ một tiếng. cục trưởng Tư Mã vội vàng cúi đầu, Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Tôi vừa nãy còn nói cục trưởng Tư Mã là người rất nhiệt tình.
Du Phi Dương ở bên đang cầm chén trà cười không nói xen vào mà cứ thế ngồi nhìn. Trần Mộc Căn mặt thoáng hòa hoãn lại chút.
- Lý Thanh Sơn, chuyện anh mâu thuẫn với Cục xây dựng còn chưa giải quyết xong, sau này làm việc cẩn thận một chút. Đây là tỉnh thành, không phải thị xã Bắc Sơn của anh, mọi việc phải làm theo quy định miễn ngày sau gặp hậu họa, khóc không thành tiếng.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi thầm than thở, trưởng ban thư ký Trần không hổ là quản gia, tám mặt lả lướt.

- Xin mời trưởng ban thư ký yên tâm, tôi sau này nhất định sẽ làm người làm việc thật tốt.

Lý Thanh Sơn nhìn qua khá có phong độ, người cao ráo, to lớn, mặc dù vừa nãy nói cũng chẳng qua chỉ là hơi cúi thấp cằm một chút thôi.

Người này thú vị đó, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy.

- Giám đốc Lý, cục trưởng Tư Mã, ngồi xuống nói chuyện đi. Hôm nay tôi nhờ trưởng ban thư ký gọi giám đốc Lý tới chủ yếu là có việc muốn làm phiền giám đốc Lý.
Vương Quốc Hoa cũng không vội vàng giới thiệu Du Phi Dương, hành vi này làm Trần Mộc Căn rất thoải mái. Không sai, Du Phi Dương không phải ai cũng có thể làm quen được, một nhà kinh doanh bất động sản mà thôi, gọi hắn tới đây đã là quá cho thể diện rồi.

Vương Quốc Hoa không giới thiệu, Du Phi Dương cũng không gấp. Hắn hoàn toàn tin tưởng Vương Quốc Hoa nên rất kiên nhẫn ở bên chờ.

Đợi hai người ngồi xuống, Trần Mộc Căn nói:
- Lý Thanh Sơn, anh không phải nói còn có một căn nhà chưa bán được sao? chủ nhiệm Vương định giúp anh giới thiệu một ông chủ Mỹ mua căn nhà này.

Đây là nói dối mà không chớp mắt, căn nhà kia của Lý Thanh Sơn kinh doanh rất tốt, hắn không muốn bán ra ngoài, chỉ riêng cho thuê hàng năm đã được không ít tiền.

Lý Thanh Sơn bị nói đểu nhưng không hề tỏ vẻ mất hứng mà cười rất tự nhiên, lúc nói chuyện cũng không mang theo một tia khẩn trương nào cả. Y chỉ nhìn quanh qua mặt Du Phi Dương rồi nói:
- Việc này dễ làm, giám đốc Du nếu như thích căn nhà trong tay tôi thì cứ chuyển đến đó. Cái khác không dám nói, tiền thuê ba năm, năm năm dễ thương lượng.
Lý Thanh Sơn nói mấy câu khách khí này làm Trần Mộc Căn khó chịu. Mẹ nó chứ, cho chút thể diện còn không biết xấu hổ, mua lại căn nhà đó là còn nể mày, biết lai lịch của Du Phi Dương là gì không? Dù Du Phi Dương chiếm không căn nhà của mày thì mày có thể làm gì chứ? Còn cho thuê nữa, tiền thuê mấy năm của mày, người ta báu lắm đó. Du Phi Dương ở Mỹ cũng là người giàu có tiếng. Câu nói cuối cùng này là do Trần Mộc Căn tự mình phỏng đoán, tình hình thực tế thì không đến mức như vậy. Trần Mộc Căn có chút tiền nhưng nếu nói là có tiếng ở giới nhà giàu Mỹ thì người Mỹ sẽ cười rụng răng.

Du Phi Dương vẫn không nói chuyện, nghe Lý Thanh Sơn nói, hắn cũng rất tự nhiên như không nghe thấy rõ. Vương Quốc Hoa ngồi bên thấy Trần Mộc Căn đang nhăn mày nháy mắt ra hiệu cục trưởng Tư Mã nhắc nhở Lý Thanh Sơn, hắn liền thản nhiên nói:
- Chuyện làm ăn thì hai vị giám đốc nói chuyện với nhau, chúng tôi chỉ giới thiệu một chút mà thôi.

Trần Mộc Căn còn tưởng mình nghe lầm, chẳng lẽ Du Phi Dương định mua bán công bằng, không định cho Lý Thanh Sơn cơ hội nịnh bợ ư? Nhắc ra thì thằng Lý Thanh Sơn này ỷ mình ninh hót được thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tuyên giáo Trương Thiên Hào nên không coi thị ủy thành phố Việt Châu vào mắt. Cục xây dựng muốn chọc vào Lý Thanh Sơn, một phần là do cục xây dựng muốn gây khó dễ, về phần khác không phải do tên Lý Thanh Sơn này không biết điều sao? Tưởng rằng Trương Thiên Hào nhận được một căn biệt thự sang trọng là làm chỗ dựa cho mình ư? Nếu như Lâm Củng nói một câu thì ở Vạn Xuân Viện kia ai dám mua chứ?

- Cứ như vậy đi Quốc Hoa, việc này lát tôi nói chuyện với giám đốc Lý.
Du Phi Dương cười cười nói một câu như vậy, nếu người ta không định bán thì Du Phi Dương cũng không định mua.

Vương Quốc Hoa đương nhiên hiểu rõ ý của Du Phi Dương, hắn cười nói:
- Đừng gấp, tôi gọi điện rồi nói.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, Lý Thanh Sơn cũng không ngu, cũng biết mối làm ăn này về cơ bản là không thành. Có vẻ như vị chủ nhiệm Vương này không hài lòng. Lý Thanh Sơn gần đây thông qua nữ phóng viên Diệp Vũ đúng là đi lại khá gần với trưởng ban tuyên giáo Trương Thiên Hào, biệt thự, xe bỏ không ít tiền để tìm thường vụ tỉnh ủy làm chỗ dựa. Vì thế Lý Thanh Sơn đâu coi cán bộ cấp huyện vào đâu. Sở dĩ để cục trưởng Tư Mã dẫn đến gặp một chút đơn giản là thấy nếu có thể quan hệ thì quan hệ, không được thì thôi. Hắn có suy nghĩ như vậy không ngờ cuộc gọi đầu tiên thằng chủ nhiệm trẻ tuổi kia không cho mặt mũi làm Lý Thanh Sơn khá tức tối. Sau đó Trần Mộc Căn gọi tới, Lý Thanh Sơn không muốn đến nhưng do cục trưởng Tư Mã khuyên mãi nên hắn mới đến.

Thấy Vương Quốc Hoa gọi điện, Lý Thanh Sơn còn tưởng rằng Vương Quốc Hoa ra vẻ mà thôi, hắn ngồi im lặng một bên không nói chuyện mà chỉ lạnh lùng nhìn tới. Vương Quốc Hoa gọi sang bên kia, bên kia nghe mới nói:
- Hoàng Nhàn, nói với bố em một tiếng anh ở khách sạn Linh Lung, mời ông tới ngồi xuống, có mối làm ăn giới thiệu với ông.
Hoàng Nhàn nghe thấy thế đương nhiên vui vẻ nói:
- Mối làm ăn gì thế? Em có thể làm không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Em không đủ tư cách, mời bố em đến đây đi, quá thời hạn tự chịu hậu quả.

Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý, Trần Mộc Căn đương nhiên nghe ra Vương Quốc Hoa gọi cho ai. Y thầm nghĩ cũng đúng, Hoàng Kiên – người giàu nhất tỉnh Nam Thiên thì đương nhiên không ít căn nhà ở tỉnh thành rồi.

Trần Mộc Căn vừa nãy không liên lạc với Hoàng Kiên là do cảm thấy mình không đủ mặt mũi. Hoàng Kiên có quan hệ mật thiết với bí thư Lâm, y là trưởng ban thư ký không tiện mở miệng nhờ, cũng không nắm chắc. Người khác không biết nhưng Trần Mộc Căn biết rõ nếu không có sự ủng hộ về kinh tế của Hoàng Kiên, Lâm Củng đã không nắm được chức thường vụ tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Việt Châu này.

Hoàng Kiên bên này đúng là đang bận rộn, nhận được điện của Hoàng Nhàn, mới đầu y không muốn đi, bảo Hoàng Nhàn tự đi. Hoàng Nhàn thật ra hiểu rõ Vương Quốc Hoa nên cố khuyên:
- Con thấy đây là cơ hội, tên Vương Quốc Hoa này không dễ dàng mở miệng, nếu mở miệng thì nhất định phải cho thể diện.
Hoàng Kiên nghĩ thấy cũng đúng nên mới đồng ý nói sẽ đi ngay. Hoàng Nhàn còn có chút lo lắng quyết định dặn quản lý khách sạn một câu rồi lái xe đến khách sạn Linh Lung. Hoàng Nhàn ở gần, không bị tắc đường nên chưa đầy 10 phút đã tới. Hoàng Kiên còn chưa đến nơi thì Hoàng Nhàn đã đến trước.

Đám người ngồi trong quán trà đang nói chuyện khá vui vơ. Lý Thanh Sơn không có ý rời đi mà muốn ở lại để xem trò cười. Hắn muốn xem thằng Vương Quốc Hoa có thể mời ai tới, có thể làm khó dễ mình không? Lý Thanh Sơn cảm thấy mình đã làm đúng mực, mặt mũi của thằng Vương Quốc Hoa kia còn không đáng giá bằng ba năm thuê nhà. Chủ yếu là hắn nể mặt Trần Mộc Căn mới đưa ra giá đó, ai ngờ đối phương lòng tham không đáy, không ngờ còn chưa từ bỏ ý định.

Hoàng Nhàn không tính tuyệt đẹp nhưng đi đến cũng làm người ta sáng mặt, thêm ăn mặc cẩn thận, trang điểm nhạt, chiếc váy nhạt thêm chiếc áo dài màu trắng làm cô rất hút ánh mắt người.

Vào quán trà, Hoàng Nhàn liếc cái là thấy Vương Quốc Hoa, cô cười hì hì oán giận nói:
- Anh sao không ra ngoài đón em? Chẳng lãng mạn, ga lăng gì cả.

Hoàng Nhàn không nhận ra Lý Thanh Sơn, cái này chủ yếu là do Lý Thanh Sơn không đến khách sạn Phương Nguyên dùng cơm. Lý Thanh Sơn ăn cơm đều là đến mấy quán quen, nếu không vì nguyên nhân này thì hắn cũng không có cơ hội làm quen với Diệp Vũ.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Hoàng Nhàn thấy không khí không đúng lập tức ngoan ngoãn đứng ở bên nói:
- Trưởng ban thư ký Trần, cục trưởng Tư Mã, vị này xưng hô thế nào?
Hỏi lãnh đạo xong rồi hỏi theo độ tuổi, thứ tự này không có vấn đề gì. Vấn đề là Vương Quốc Hoa chỉ vào Du Phi Dương nói:
- Đây là ông chủ Dương – Du Phi Dương, ông chủ một tập đoàn Mỹ, bạn học hồi đại học của anh kiêm huynh đệ.
Giới thiệu Du Phi Dương xong, Vương Quốc Hoa cười cười không nói nữa.

Ý của Vương Quốc Hoa là bên Lý Thanh Sơn không cần giới thiệu, nói cách khác tức là Hoàng Nhàn không cần biết cũng được.

Du Phi Dương nhận ngay ra Vương Quốc Hoa và Hoàng Nhàn kia có quan hệ không bình thường, hắn rất cho mặt mũi đứng lên bắt tay:
- Hoàng tiểu thư, cô phải cẩn thận đó, thằng này rất háo sắc.
Hoàng Nhàn không ngại, nháy mắt đưa tình với Vương Quốc Hoa xong còn nói:
- Đàn ông có bản lĩnh thì háo sắc một chút cũng là bình thường.

Lúc này máy điện thoại của Hoàng Nhàn vang lên, cô nhìn số máy xong nói:
- Bố em tới.
Vương Quốc Hoa lúc này mới đứng lên, Trần Mộc Căn cũng đứng lên. Thân phận của Hoàng Kiên rất cao, Trần Mộc Căn không dám ra vẻ.



Ra thấy Hoàng Kiên đang đi lên, Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay tới, lúc giới thiệu Du Phi Dương, hắn thản nhiên nói:
- Du Phi Dương, huynh đệ của tôi. Ừ, Phi Dương muốn mau một căn nhà làm trụ sở công ty nên mời chủ tịch Hoàng đến một chuyến.
Hoàng Kiên lăn lộn thương trường nhiều năm, vừa nghe là biết có vẻ không ổn. Lý Thanh Sơn theo sau tới mặt mày trở nên khó coi. Hắn có chút tiền, chỗ dựa cũng cứng nhưng ở giới kinh doanh tỉnh Nam Thiên thì hắn mà so với Hoàng Kiên thì không khác gì đom đóm với mặt trăng. Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện không ngờ là gọi cho con gái của Hoàng Kiên, sau đó Hoàng Kiên còn tự mình tới một chuyến.

- Chỉ chuyện này thôi sao? Tôi còn tưởng có việc gì lớn. Tiểu Nhàn, bố nói với con đó, bạn của chủ nhiệm Vương muốn mua văn phòng làm việc thì con trực tiếp đưa đến tòa nhà Thiên Ý, tầng 18 không phải vẫn chưa bán hay cho thuê sao, trực tiếp đưa cho giám đốc Du.
Khí thế của người giàu nhất tỉnh thoáng cái hiện ra. Tòa nhà Thiên Ý có thể nói nằm ở khu vực đất vàng cả tỉnh, Hoàng Kiên không nhắc một chữ tiền đã đưa ra, ý chính là tặng người.

Mặt Lý Thanh Sơn càng khó coi hơn, đây có khác gì tát vào mặt hắn.

Lý Thanh Sơn đứng bên đi không được, không đi cũng không được thì Vương Quốc Hoa lại nói:
- Tiền thuê một tầng Phi Dương có thể bỏ ra được, mời chủ tịch Hoàng tới là để chủ tịch Hoàng có cơ hội làm quen với Phi Dương một chút.

Vương Quốc Hoa nói câu này với giọng điệu khá nghiêm túc. Đường đường giàu nhất tỉnh Nam Thiên, Vương Quốc Hoa không ngờ nói cho Hoàng Kiên cơ hội làm quen người. Lý Thanh Sơn đang không dám tin, Trần Mộc Căn không ngờ gật đầu tiếp lời:
- Giám đốc Du rất bận, nếu không phải vì Quốc Hoa ra mặt thì mời cũng không mời được.

Vương Quốc Hoa chỉ nói ở bề ngoài, Trần Mộc Căn nói mới là thấy máu. Đường đường trưởng ban thư ký thị ủy thành phố Việt Châu tán thành câu nói trông như hơi quá của Vương Quốc Hoa, đây là thật hay giả?

Hoàng Kiên lúc này tiến lên một bước đưa hai tay ra nói:
- Giám đốc Du, tôi là Hoàng Kiên, sau này giúp đỡ nhiều hơn.
Du Phi Dương không hề khách khí đưa tay ra bắt nói.
- Giúp đỡ lẫn nhau, con người tôi thì Quốc Hoa hiểu rõ nhất, không để bằng hữu bị thiệt. Chủ tịch Hoàng nếu có hứng thú làm mảng tài chính thì đến tìm tôi, mọi người cùng phát tài.

Lúc này thảm nhất không phải là Lý Thanh Sơn mà là cục trưởng Mã, hắn căn bản không có cơ hội nói chuyện. Đáng chết hơn nữa là Lý Thanh Sơn do hắn dẫn tới, cục trưởng Tư Mã lúc này đang rất hối hận, sao mình lại dính vào việc này làm gì. Lần này coi như đắc tội nặng với chủ nhiệm Vương rồi.

- Cùng vào ngồi nói chuyện đi.
Hoàng Nhàn cười cười đề nghị. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Được.
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Lý Thanh Sơn, lạnh lùng nói:
- Giám đốc Lý, anh thấy sao?
Câu này không khác gì có ý đuổi người. Lý Thanh Sơn nghe xong lại như nghe thấy Vương Quốc Hoa nói “Mày sao còn không đi? Ở đây không có việc của mày”

- Tôi có chút chuyện cần làm, mọi người nói chuyện.
Lý Thanh Sơn cúi đầu bỏ một câu rồi vội vàng rời đi. Nhìn hắn đi xa, trên gương mặt vốn đang bình thường của Du Phi Dương cuối cùng lộ ra một tia âm trầm. Hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Quốc Hoa, tôi nhớ kỹ tên Lý Thanh Sơn này.

Vương Quốc Hoa không lên tiếng ngay mà nhìn lướt qua cục trưởng Tư Mã. Vị cục trưởng Tư Mã này vội vàng gật đầu khom lưng nói:
- Chủ nhiệm Vương, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ ra mặt giới thiệu một chút, ai ngờ Lý Thanh Sơn lại là người như vậy.

Vương Quốc Hoa không thèm nhìn hắn, nhưng thật ra hắn quay sang cười nói với Trần Mộc Căn:
- Trưởng ban thư ký Trần, anh có quen với công ty Lai Thủy không?

Trần Mộc Căn hiểu ý cười nói:
- Công việc này để tôi làm, chủ nhiệm Vương thấy thế nào là thích hợp?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Hắn không phải còn nhiều căn hộ chưa bán được sao?

Trưởng ban thư ký Trần cười cười chưa kịp nói thì Du Phi Dương đã tiếp lời Vương Quốc Hoa:
- Bên phòng cháy chữa cháy, cung ứng điện, thuế, kiểm toán, quản lý thị trường đều phải tham gia.
Thằng này còn ác hơn, cục trưởng Tư Mã ở bên nghe xong không khỏi run lên.

Hoàng Kiên nghe cũng thầm nói hai thằng thanh niên này quá ác độc, không phải là có căn nhà không bán cho sao? Thực ra Hoàng Kiên hiểu sai, Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương tàn nhẫn như vậy là do thấy mình quá mất mặt. Để Lý Thanh Sơn tới là cho hắn mặt mũi, cho hắn cơ hội ai ngờ thằng kia còn ra vẻ ta đây.

Vương Quốc Hoa nghe Du Phi Dương nói xong liền cười lạnh nói:
- bên cục cung ứng điện tỉnh thì gọi một cuộc điện là xong, bên phòng cháy chữa cháy thì tôi sẽ mời giám đốc Long giúp một chút. Bên quản lý thị trường và thuế vụ thì…
Vương Quốc Hoa nói tới đây, Trần Mộc Căn đã cười hì hì tiếp lời:
- Cái này tôi liên lạc.
Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương nhìn nhau cười. Mọi người vào trong quán trà ngồi, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Hoàng Nhàn:
- Hoàng Nhàn, em muốn mua một tòa nhà không? Anh cho em vay ít tiền, em mua rồi cho thuê, làm bà chủ thu tiền cũng lãi đó.

Vương Quốc Hoa nói có ý đồ, Hoàng Nhàn đương nhiên hiểu rõ, cô híp mắt lộ một tia tham lam nhưng ngoài mặt có chút xấu hổ nói:
- Cái này có tiện không?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không có gì không tiện cả, đến lúc ấy mua lại, tiền cho thuê em vứt vào chỗ giám đốc Du, từ từ sẽ kiếm được tiền, một trăm năm không được thì hai trăm năm.

Du Phi Dương vội vàng kêu thảm.
- Tôi nói này, ông không phải đang gài bẫy tôi đó chứ?
Du Phi Dương nói rất nhẹ nhàng giống như chuyện cứ thế mà xác định. Vương Quốc Hoa đảo đảo mắt nói:
- Phi Dương, tôi đây là cho ông cơ hội. Nghe nói giá dầu thế giới gần đây dao động mạnh, anh có hứng thú xen vào chút không?
Việc này tối qua Vương Quốc Hoa xem thời sự thì nhớ lại, năm nay giá dầu quốc tế dao động rất lớn nên Vương Quốc Hoa nhớ khá sâu. Sang mấy năm nữa nước Mỹ còn lấy mấy lý do rất khốn nạn đi đánh nước khác.

Du Phi Dương nghe vậy không khỏi mở to mắt. Vương Quốc Hoa không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phán đoán được hướng đi của thị trường, đây không phải là người mà là thần. Lúc này hắn vỗ đùi nói.
- Được, tiền mua tòa nhà tôi bỏ ra, không cần trả lại coi như quà gặp mặt.

- Hơi muộn rồi, hay là đến chỗ em mọi người uống vài chén.
Hoàng Nhàn cười rất tươi vì được chỗ tốt.

Vương Quốc Hoa nhìn Du Phi Dương, Du Phi Dương nhăn nhó mặt mày nói:
- Tôi thật ra muốn đi nhưng dì dặn không cho ăn cơm bên ngoài. Ông nói tôi không có việc gì về Trung Quốc làm gì? Ở Mỹ tự do tự tại, về nước là bị quản rất chặt.

Vương Quốc Hoa đương nhiên biết rõ ý của hắn nên cười nói:
- Tôi sẽ nói với dì, dì chắc nể mặt tôi mà. Nhưng thật ra Hứa thúc có nhà không?

Du Phi Dương lắc đầu, Vương Quốc Hoa vỗ đùi nói.
- Xuất phát.

Cục trưởng Tư Mã lúc này nhảy ra nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị giám đốc, bữa trưa nay cho tôi chút thể diện được thanh toán.
Vị cục trưởng Tư Mã này khá cơ trí, da mặt cũng dày, có thể ở lại không đi để nịnh bợ. Vương Quốc Hoa nhìn hắn cười nói:
- Được, chút thể diện này của cục trưởng Tư Mã thì tôi phải cho.

Hoàng Kiên có chút không hiểu, y đang do dự thì Hoàng Nhàn đi tới bên cạnh nhỏ giọng nói vài câu, Hoàng Kiên nghe xong mặt cứng đờ lập tức có phản ứng, trên mặt khôi phục nụ cười thản nhiên cười hì hì đi theo.

Mấy câu bên lề không nói, uy lực mà Vương Quốc Hoa phát ra rất nhanh thấy hiệu quả. Tòa nhà ở khu phố trung tâm của Lý Thanh Sơn thoáng cái trở nên náo động. Buổi tối hôm trước bị cắt nước cắt điện, bên quản lý tòa nhà gọi hỏi nguyên nhân nhưng bên cung ứng điện, nước không đưa câu giải thích nào cả.

Tin tức rất nhanh truyền vào tai Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn thầm kêu không xong vội vàng chạy tới hiện trường. Không ngờ dưới tòa nhà Tài Thịnh càng thêm náo nhiệt, đầu tiên là cảnh sát phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra, sau đó là Cục thuế thành phố, cái này chưa tính, Cục quản lý thị trường không biết từ đâu chui ra mà một đống người tới nói bãi đỗ xe tòa nhà không hợp quy định.

Có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, đám người này chưa đối phó xong, người của Cục xây dựng thành phố lại xuất hiện chỉ vào khu sân xung quanh tòa nhà nói đây là xây dựng sai quy định, phải đào lên xây lại. Lý Thanh Sơn biết đại sự không ổn vội vàng nói mấy câu lấy lòng. Người Cục xây dựng ôm thù cũ hận mới thấy hiện trường náo nhiệt, tên dẫn đoàn nói các anh không tự làm thì tôi cho người đến làm. Nói xong hắn điều động ngay máy móc tới đào bới, Lý Thanh Sơn không dám cứng rắn chặn lại đành phải gọi điện cầu cứu.

Lần này hắn coi như biết lợi hại, từng cơ quan chức năng không nừng gây phiền phức, một đám hổ báo tìm tới cửa cùng nhau thì đương nhiên ai cũng biết Lý Thanh Sơn đắc tội người có thực lực không nhỏ.

Lý Thanh Sơn gọi điện cho Diệp Vũ, Lý Thanh Sơn bỏ cho cô ta không ít tiền. Diệp Vũ vừa nghe cũng thấy việc không đúng nên vội vàng hỏi chi tiết, hỏi ra việc có dính tới Vương Quốc Hoa, Diệp Vũ không dám lập tức nói gì mà chỉ nói với Lý Thanh Sơn là phải nhẫn nại một chút, đợi mình tìm hiểu rõ tình hình rồi nói chuyện.

Lát sau Trương Thiên Hào nhận được điện của Diệp Vũ. Trùng hợp chính là Diệp Vũ không rõ lắm, chỉ nói rất có thể do Vương Quốc Hoa động tay chân. Trương Thiên Hào suy nghĩ một chút rồi tự mình gọi điện tới văn phòng Vương Quốc Hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc