PHÙ DIÊU

Vương Quốc Hoa chuẩn bị nói lý nhưng trong mắt người khác thì không cho rằng như vậy, nếu không anh mang một đám người tới đây vừa vào cửa đã đòi đóng cửa trường là sao?

Việc này phải đứng ở góc độ nhìn nhận vấn đề của từng người. Vương Quốc Hoa không có thời gian, nếu không dùng cách này mà chỉ phản ánh rồi đợi điều tra thì đến bao giờ mới có kết quả.

Hắn dù sao cũng có ý là ỷ thể hiếp người. Vấn đề là ả phụ nữ bị đánh kia không phải cũng như vậy sao? Ỷ trong có chút tiền, có quan hệ ở bên chính quyền nên uy hiếp Vương Quốc Hoa.

Vu Hồng Đào không hiểu rõ ý của Vương Quốc Hoa. Y nghi hoặc nhìn Vương Quốc Hoa, tên Vương Quốc Hoa này phải rất tức giận mới đúng. Vẻ mặt của Vương Quốc Hoa càng làm Vu Hồng Đào sợ.

- Được rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều, về dạy lại vợ con là được.
Vương Quốc Hoa bỏ một câu rồi nắm tay Hiểu Lâm bước đi. Tên hiệu trưởng có chút khẩn trương gọi theo:
- Chánh văn phòng Vương.
Nhưng lời gọi này không có tác dụng, Vương Quốc Hoa không thèm quay đầu lại.

Người lo nhất ở đây là tên hiệu trưởng, ai ngờ đắc tội một tên phó chánh văn phòng tỉnh ủy, hắn quan to như vậy lại để em đi học ở trường dân lập, không biết tiền học phí rất cao sao? Đây tốt xấu cũng là trường dành cho qúy tộc, một năm hơn trăm ngàn, hắn nhất định là tham ô.

Tên hiệu trưởng đầu tiên là chụp mũ tham ô cho Vương Quốc Hoa, sau đó cũng thấy bình thản hơn nhiều. Chuyện hôm nay sau khi tên Vương Quốc Hoa kia đi không chừng mình mất khoản lớn. Mà tên họ Vương kia còn trẻ đã thiếu đức như vậy, ỷ thế hiếp người, quá xấu xa.

- Đường đường là phó chánh văn phòng tỉnh ủy mà lại chấp trường tiểu học ư? Anh không cảm thấy mình khi dễ người khác sao?
Mạnh Vũ Vi đến khá kịp thời chặn Vương Quốc Hoa ở cửa. Mạnh Vũ Vi không nhận ra Trần Mộc Căn, cũng không để ý cái khác. Cô kéo Vương Quốc Hoa sang bên nói chuyện. Thực ra Vương Quốc Hoa muốn đi ngay cũng là có ý trách cô.

- Miệng em ngoài chụp mũ loạn còn có thể làm gì?
Vương Quốc Hoa tức giận nói, Mạnh Vũ Vi nhìn lại với ánh mắt anh hiểu rõ nhất.
- Anh nói xem.
Nói xong cô còn lấy lưỡi liếm liếm môi làm Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi.

Cũng may điện thoại di động kịp thời vang lên. Trần Mộc Căn nhắn tới. Vương Quốc Hoa quay đầu lại thấy Trần Mộc Căn đang cười khá mập mờ.

Vương Quốc Hoa xua tay ra hiệu gặp lại, Trần Mộc Căn hểu ý lên xe rời đi.

- Được rồi, anh vốn không định làm gì nơi này chẳng qua không quen thái độ phân biệt đối xử của bọn họ với học sinh. Em nghĩ xem Hiểu Lâm nếu không phải em gái nuôi của anh thì đi đâu mà lấy lại công bằng?
Vương Quốc Hoa đáp lại với giọng có chút không hài lòng.

Mạnh Vũ Vi thấy Vương Quốc Hoa yếu thế liền cười đầy quyến rũ.
- Ồ, xem ra khá tức. Anh cũng biết em bây giờ ở Sở Giáo dục, cục Giáo dục thành phố nhiều lúc không nể mặt Sở Giáo dục, anh làm vậy cũng là làm khó em.

- Việc này còn có thể đẩy tới đầu anh sao?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, ả phụ nữ Mạnh Vũ Vi này đúng là không nói lý.

- Dù sao em mặc kệ, trường này không thể đóng cửa, đây là giới hạn ủa em.
Mạnh Vũ Vi chuẩn bị giở trò lưu manh.

Vương Quốc Hoa nghe ra chút tình hình. Xem ra Sở Giáo dục ở chuyện này không có lực ước thúc quá mạnh, hoặc là nói Mạnh Vũ Vi muốn dùng việc này để tạo uy tín.

- Chỉnh sửa nhất định cần, đây là giới hạn của anh. Cụ thể em trao đổi với cục Giáo dục đi.
Vương Quốc Hoa cuối cùng vẫn chịu nhún một chút.

Mạnh Vũ Vi nghe xong mỉm cười nói:
- Vậy cảm ơn, việc này em sẽ không làm anh mất mặt.

Mạnh Vũ Vi rốt cuộc xuất phát từ nguyên nhân gì thì Vương Quốc Hoa không biết. Hắn xua tay nói:
- Được rồi, việc này em xem rồi làm. Anh phải về.
Mạnh Vũ Vi cười nói:
- Lát em mời anh ăn cơm coi như cảm ơn anh.

Vương Quốc Hoa từ chối cho ý kiến lên xe chở Hiểu Lâm về. Mạnh Vũ Vi có chút thất vọng nhìn xe Vương Quốc Hoa đi xa rồi thở dài một tiếng. Vương Quốc Hoa không gật đầu, Mạnh Vũ Vi mặc dù lấy danh nghĩa Sở Giáo dục thì chuyện hôm nay vẫn phải nhường một chút. Nói trắng ra chuyện này Mạnh Vũ Vi muốn chính là ôm vào trong tay, không phải là kiếm chỗ tốt mà là một cách đấu tranh giữa Sở Giáo dục với cục Giáo dục.

Xe tới lối rẽ, Vương Quốc Hoa thấy xe của Trần Mộc Căn dừng ven đường. Lái xe lão Ngũ rất tự giác dừng xe nói:
- Lãnh đạo, trưởng ban thư ký Trần chưa đi.
Vương Quốc Hoa định mở cửa xuống xe thì Trần Mộc Căn đã tự giác chui vào xe.
- Quốc Hoa, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.

Trên đường xe về nhà, Trần Mộc Căn nói qua một chuyện. Một thanh niên 17 tuổi đi xung phong về nông thôn tới một gia đình. Nhà đó đối tốt với cậu thanh niên, làm cậu thanh niên thêm yêu cuộc sống. Sau đó cậu thanh niên thi đỗ đại học rời khỏi miền núi xa xôi đến thành phố lớn, sau đó cậu thanh niên kia không dám về đối mặt người dân thôn đó. Bởi vì lời hứa lúc trước cậu ta không thực hiện được gì, càng không dám đối mặt người chị gái đã dùng cơ thể sưởi ấm mình trong đêm đông.

Chuyện này ở thời đại đó có rất nhiều. Tuy Trần Mộc Căn không nói tên nhưng từ vẻ mặt đầy áp lực của y, Vương Quốc Hoa nhìn ra gì đó. Trong lòng mỗi người đều giấu thứ gì đó, có lẽ chuyện này cần phải cất dấu, thứ tốt đẹp thì sẽ được nói ra.

Thôn kia là thôn Lĩnh Đầu thuộc huyện Bạch Dương – thị xã Vân Cương.

Xe đến tiểu khu, Trần Mộc Căn xuống xe rời đi, Vương Quốc Hoa là người nghe rất tốt, Trần Mộc Căn thoải mái chia sẻ tâm trạng của mình. Trần Mộc Căn biết Vương Quốc Hoa sẽ hiểu, còn cụ thể làm như thế nào thì y không nói tới.

Lưu Linh sau khi về biết chuyện xảy ra không khỏi tức giận la hét đòi kiện trường này. Lúc này có người gõ cửa, Lưu Linh ra mở thấy là hiệu trưởng trường kia. Lưu Linh sa sầm mặt lại nhưng không mắng người.

Tên kia có chút xấu hổ tiến vào, thấy Vương Quốc Hoa cũng ở đây, tên hiệu trưởng lập tức xin lỗi:
- Chánh văn phòng Vương, tôi đến xin lỗi việc hôm nay.
Nữ giáo viên chủ nhiệm cũng đi cùng tên hiệu trưởng, ả vội vàng nói:
- Xin lỗi chánh văn phòng Vương, tôi làm sai mong ngài bỏ qua.

Thái độ của hai người này coi như làm Lưu Linh bớt tức không ít. Vương Quốc Hoa cũng không phải người quá đáng, hắn nói:
- Tôi nhận lời xin lỗi của hai người chuyện đến đây là kết thúc, hai người về chỉnh đốn lại thái độ làm việc của mình đi.

Trong tay hai người còn một chiếc túi lúc đi ra thì để ở cửa. Lưu Linh phát hiện túi liền nói:
- Đứng lại, mang thứ này đi.

tên hiệu trưởng vội vàng nói:
- Đây là chút lòng thành cho em Hiểu Lâm, còn có học phí của em Hiểu Lâm chúng tôi về sẽ trả lại toàn bộ.

Vương Quốc Hoa nghe vậy lập tức nói.
- Cầm đi, tôi không muốn ý tốt của các vị, tôi chỉ hy vọng các vị đổi lại các làm việc.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói làm hai tên kia đành phải cầm đồ rời đi.

Lưu Linh đóng cửa thở dài nói:
- Thời bây giờ sao vậy chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đây chẳng qua là trái tim trách nhiệm càng lúc càng ít mà thôi.

Tối nay Vương Quốc Hoa rảnh rỗi ở trong nhà ăn cơm rồi cùng Sở Sở đi dạo. Sở Sở mặc dù đã xin nghỉ sinh nhưng có không ít người gọi điện tới xin chỉ thị công việc.

Vương Quốc Hoa không khỏi oán giận nói:
- Không phải em nghỉ sinh rồi sao? Chẳng lẽ ở Công ty xây dựng số hai không có em là không hoạt động được sao?

Sở Sở nhét điện thoại vào túi Vương Quốc Hoa, cô cười nói:
- Biết thương vợ sao?

Vương Quốc Hoa ra vẻ tức giận:
- Anh vẫn thương vợ mà.
Sở Sở đắc ý cười rộ lên, vẻ mặt kiêu ngạo ưỡn bụng.
- Bụng lớn như vậy, mặt nổi mụn, xấu chết được.

Vương Quốc Hoa đương nhiên biết trả lời như thế nào, hắn rất kiên định nói:
- Nói linh tinh, vợ anh sao xấu được. Bất cứ lúc nào em đều đẹp cả.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa trên đường đi làm thì nhận được điện của Mạnh Vũ Vi.
- Em vốn định gọi sớm hơn nhưng lo vợ anh nghe được.
Mạnh Vũ Vi nói với giọng khá ghen tị, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói:
- Chuyện đã kết thúc.

Mạnh Vũ Vi nghe vậy trầm ngâm một chút mới nói.
- Em dập máy đây.

Thực tế Vương Quốc Hoa vẫn có cái nhìn rất tỉnh táo về Mạnh Vũ Vi. Mạnh Vũ Vi bị Lâm Tĩnh ảnh hưởng khá sâu, có dã tâm rất lớn. Vương Quốc Hoa sau khi biết rõ điểm này liền bắt đầu muốn tránh xa. Chuyện trước đây coi như là quá khứ. Bây giờ Vương Quốc Hoa cũng khá cẩn thận ở vấn đề phụ nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc