PHÙ DIÊU

Vương Quốc Hoa tỉnh dậy đã là hoàng hôn, mùi hương từ bếp tỏa ra làm hắn thèm. Vương Quốc Hoa đứng dậy vào toilet, trên bồn rửa mặt đã được chuẩn bị sẵn dụng cụ mới.

Rửa mặt xong Vương Quốc Hoa không vào bếp quấy rầy Liên Mai đang bận rộn mà xuống lầu. Cửa hàng đã được thu dọn và tiếp tục kinh doanh giống như cuộc đập phá vừa nãy không mang lại chút ảnh hưởng gì cho cửa hàng. Liên Tuyết đang nói chuyện đùa với hai nữ nhân viên.

- Dậy rồi à.
Vương Quốc Hoa xuất hiện, Liên Tuyết cười hì hì chào, lấy ghế ấn hắn ngồi xuống nói.
- Vừa nãy người đàn ông mặc thường phục kia gọi điện tới nói lúc nào anh tỉnh thì báo lại hắn.

Liên Tuyết cầm sổ đã ghi số điện thoại cùng với máy bàn. Vương Quốc Hoa gọi, bên kia rất nhanh khách khí nói:
- Là chánh văn phòng Vương phải không?

Chào đối phương, Vương Quốc Hoa hỏi có việc gì. Bên kia hàm súc nói tên bị bắt không chịu khai, chết sống không khai. Theo quy định mặc dù là tình nghi thì giữ lại cũng có kỳ hạn.

- Tới lúc đó thả ra, chuyện khác không cần quan tâm. Đúng, mai có rảnh thì tôi mời anh em dùng cơm.
Vương Quốc Hoa đưa câu trả lời làm người bên kia thở dài một tiếng, không ngừng tỏ vẻ cảm ơn Vương Quốc Hoa đã thông cảm.

Vương Quốc Hoa dập máy, Liên Tuyết có chút mất hứng dùng tay véo eo Vương Quốc Hoa.
- Cứ quên như vậy sao? Hắn phá cửa hàng em đó.

Vương Quốc Hoa cười mà không nói, Liên Tuyết tức giận muốn xông lên nhưng không tiện vì có người ở đây.

- Có chuyện không phải như em nghĩ đâu. Thực ra chúng ta không cần làm gì cả, đến bước này là đủ, cái khác tự nhiên có người chủ động đi làm.
Vương Quốc Hoa cuối cùng vẫn giải thích một câu, chẳng qua đối với Liên Tuyết mà nói cô không quá hiểu.

- Không nói với anh nữa, hừ.
Véo lưng, Liên Tuyết xoay người về tính tiền.

Một người khách khoảng 50 tuổi chắp tay sau lưng tiến vào.

Nữ nhân viên không dám đi lên, Liên Tuyết cười cười giảo hoạt dùng chân đá Vương Quốc Hoa:
- Có khách đến sao anh không mời vào?

Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng đứng lên, cười tủm tỉm đi tới trước mặt đối phương:
- Ông chủ, mua quần áo à?

Đối phương đánh giá Vương Quốc Hoa rồi nở nụ cười:
- Là chánh văn phòng Vương tỉnh Nam Thiên phải không?

Vương Quốc Hoa nghiêm mặt lại đưa tay ra:
- Đúng là tôi, tiên sinh gọi là gì?

Đối phương bắt tay cười nói:
- Tôi là Mạnh Chấn Đông ở cục Tài chính thành phố. Chánh văn phòng Vương có tiện ngồi xuống nói chuyện vài câu không? Tôi cũng có chút quan hệ với bí thư Tằng thị xã Lưỡng Thủy.

Câu cuối cùng có hiệu quả, Vương Quốc Hoa nở nụ cười nói:
- Vậy lên lầu nói chuyện, tiểu Tuyết pha trà.

Liên Tuyết có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Không gian trên lầu không quá lớn, trong phòng khách để không ít quần áo nên hơi chật. Chẳng qua Mạnh Chấn Đông không quá để ý cái này, đi theo vào phòng khách còn xách lấy ghế ở bên ngồi xuống.

Liên Mai ở trong bếp nghe thấy động tĩnh đi ra thấy có người đến không khỏi có chút giật mình nói:
- Có khách sao không bảo em một tiếng.
Vương Quốc Hoa cười nói với cô.
- Không sao, nói chuyện vài câu mà thôi, em làm việc của mình đi.

Nói xong Vương Quốc Hoa đưa cho Mạnh Chấn Đông điếu thuốc:
- Cục trưởng Mạnh đến là vì việc ban sáng?

Mạnh Chấn Đông gật đầu lấy máy gọi điện:
- Lão Tằng, tôi đang nói chuyện với chánh văn phòng Vương, có tiện nói vài câu không?
Nói xong hắn đưa máy cho Vương Quốc Hoa.

- Ừ, lão lãnh đạo, là tôi.

- Quốc Hoa, cho tôi chút thể diện đi.
Tằng Trạch Quang ở bên kia rất dứt khoát, Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:
- Tôi vốn không định làm gì cả, chỉ là muốn có một câu nói mà thôi. bí thư Tằng cũng biết tôi không quen ai ở trên tỉnh nên đành phải đi kinh động chủ tịch tỉnh Lãnh.

Tằng Trạch Quang ở bên trầm mặc một chút mới nói:
- Lão Mạnh có quan hệ rất rộng ở trên tỉnh, chỉ trong một buổi chiều đã tìm tới chỗ tôi. Tôi nghĩ cậu biết nên làm như thế nào.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bí thư yên tâm, tôi làm việc sẽ không quá đáng.

Sau đó Tằng Trạch Quang nói gì đó với Mạnh Chấn Đông. Mạnh Chấn Đông dập máy cười càng sâu hơn.
- Chánh văn phòng Vương, chuyện hôm nay có thể thương lượng, tổn thất bồi thường cùng với bồi thường thêm về kinh tế. Sau này có điểm nào dùng tới tôi thì anh cứ việc nói.

- Như vậy đi, vừa nãy nói chuyện gì cũng có thể bàn bạc. Tôi thêm một điểm, mấy tên phá cửa hàng thì giao cho Cục công an thành phố xử lý, dù sao cũng cần có câu trả lời mà. Về phần có nghi ngờ phạm tội ay không thì các đồng chí ở Sở công an hiểu pháp luật.
Vương Quốc Hoa khá khách khí nói giống như đang nói chuyện công việc vậy, giọng không nóng không lạnh.

- Được, cứ như vậy đi, cảm ơn chánh văn phòng Vương đã khoan hồng độ lượng, trở về tôi nhất định sẽ giáo dục tiểu bối không biết chuyện.
Mạnh Chấn Đông nghe được hứa hẹn liền đứng lên nói:
- Làm phiền rồi.

- Tôi tiễn anh.
Vương Quốc Hoa rất khách khí đứng lên đưa Mạnh Chấn Đông ra cửa.

Vương Quốc Hoa về, Liên Tuyết túm tay hắn lắc lắc trước ngực rồi cười quyến rũ:
- Thế nào rồi?

- Thế nào gì?
Vương Quốc Hoa giả ngu lững thững đi vào trong, Liên Tuyết túm chặt tay không bỏ, đi theo cũng thuận tay đóng cửa. Vào trong Liên Tuyết cười hì hì lấy lòng:
- Ca ca, anh nói một chút xem rốt cuộc là như thế nào, nếu không em véo chết anh.

Liên Tuyết thấy véo không hiệu quả liền trực tiếp đẩy Vương Quốc Hoa vào giường. Nơi này không lớn, hai người vừa đứng là không còn thừa, lúc này ánh sáng cũng hơi tối. thủ đoạn chống cự của Vương Quốc Hoa rất đơn giản, một tay đưa xuống bóp bóp vài cái là Liên Tuyết mất sức chiến đấu, cả người thoáng cái mềm chặt, dán lên như con rắn, miệng lẩm bẩm nói:
- Anh nói đi mà, nói đi mà.

Cảm thấy bụng dưới có thứ cứng rắn đâm vào, Liên Tuyết càng điên cuồng hơn, một tay trực tiếp duỗi ra cởi khóa quần đối phương, rút ra vuốt nhè nhẹ.

Ánh sáng càng tối, Liên Tuyết càng to gan, cô không hề chú ý được bên ngoài cách một cánh cửa mỏng là phố xá huyên náo. Người cô mềm xuống, tay chuẩn bị nhét hổ vào chuồng thì trên lầu truyền tới tiếng cười lạnh.

- Giỏi, ăn vụng sau lưng.
Âm thanh vừa dứt đèn được bật lên, Liên Mai đứng ở trên tầng che miệng cười.

- Chị đáng ghét.
Liên Tuyết không thể làm gì khác hơn là thôi, đứng lên không chịu bỏ qua ôm lấy đầu hắn hôn mạnh. Bốp một tiếng, mông bị tát, cô linh hoạt xoay eo, người chuyển qua lan can đảo mắt nói:
- Anh, em để anh xử chị ấy vì phá đám.

Phương diện này Liên Mai quả thật không phải đối thủ của cô em gái, cô vội vàng nói:
- Ăn cơm ăn cơm, tối thừa thời gian.

Liên Tuyết có chút đắc ý đi ra ngoài dặn hai nhân viên hôm nay đóng cửa sớm. Bình thường cửa hàng mở tới 10h tối, có khi còn muộn hơn. Bây giờ còn chưa đến 6h chiều, hai cô nhân viên đương nhiên vui vẻ vì vừa được nghỉ sớm, vừa được đủ tiền lương.

Vương Quốc Hoa ở trên lầu ngồi một lát, uống hết cốc trà thì hai chị em đi lên, khuôn mặt giống nhau, eo như nhau, chân dài như nhau, không giống là quần áo. Một mặc váy liền quần, một mặc váy, trên mặt áo.

Ngồi ăn cơm với hai chị em, Vương Quốc Hoa cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ. Vừa ăn Liên Tuyết vừa không ngừng hỏi vấn đề kia, Vương Quốc Hoa lúc này mới từ từ giải thích:
- Anh dù có năng lực đến đâu cũng không làm gì được đối phương. Hơn nữa anh ở đây được mấy ngày? Lúc anh ở mà chỉnh người quá thảm, anh đi thì bọn em sẽ như thế nào?

- Tóm lại chỉ cần cả hai bên có mặt mũi là đủ, mấy tên đập phá cửa hàng nhốt vài ngày. Nể mặt Mạnh Chấn Đông nên tên chủ mưu chỉ bị nhốt hai ngày thôi, bồi thường một chút là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc