PHÙ DIÊU

Quản lý Bộ lâm nghiệp có nghĩa gì, năm chữ này có ý nghĩa quá đáng sợ. Nhất là giọng điệu nói chuyện của Vương Quốc Hoa lại khá tùy tiện. Lâm Hòa Bình ngồi bên nghe không khỏi sợ hãi, y mà không hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đừng ngồi đây nữa.

Vương Quốc Hoa không ngừng vâng dạ đồng thời lấy bút ra viết gì đó trên giấy.

- Vâng, cháu nhớ, cảm ơn chú.

Vương Quốc Hoa dập máy nhìn Lâm Hòa Bình, miệng hơi vểnh lên một chút. Hắn tiện tay ném số điện thoại vừa viết lên bàn.

- Anh lấy danh nghĩa Sở lâm nghiệp lên tỉnh rồi gọi điện tìm Lý Cư Bằng, y sẽ lo việc còn lại.

Lâm Hòa Bình cố khống chế tâm trạng của mình, y cẩn thận cầm tờ giấy như cầm tấm séc có giá chục triệu cẩn thận bỏ túi rồi vỗ vỗ nhè nhẹ như vuốt ve tình nhân.

- Anh còn có việc gì khác không?

Vương Quốc Hoa có chút buồn cười đồng thời cũng hơi chua xót trong lòng. Người bên dưới muốn làm được một việc đúng là rất khó khăn.

- Không còn việc gì nữa, cảm ơn chủ tịch Vương.

Lâm Hòa Bình đột nhiên cảm thấy một câu này là không đủ, y cúi đầu thật sâu.

- Ừ, anh đi làm việc đi.

Vương Quốc Hoa xua tay, Lâm Hòa Bình đi đến cửa đột nhiên đứng lại.

- Chủ tịch, còn có một việc là sau khi đạt được thì chuyện cụ thể còn cần ngài quyết định.

Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra, Lâm Hòa Bình này có ý gì, chỗ tốt nhiều thế mà đẩy ra ư? Nhưng rất nhanh hắn hiểu Lâm Hòa Bình sợ áp lực quá lớn nên y không gánh nổi. Miếng thịt béo như vậy đưa xuống thì sẽ có bao quan hệ tìm tới cửa chứ?

- Anh cứ xem rồi làm, nếu có người không nói lý thì nói đây là ý của tôi.

Nghe lãnh đạo nói vậy, mắt Lâm Hòa Bình hơi nóng lên. Y xoay người rời đi. Không phải y không muốn tỏ vẻ thêm mà là chủ tịch Vương không quá coi trọng việc này, đây là chênh lệch.

- Nhân sinh như mộng.

Đứng trước xe Lâm Hòa Bình đầy cảm xúc nói một câu. Lại nghĩ tới câu nói vừa nãy của lãnh đạo, Lâm Hòa Bình không khỏi có suy nghĩ trong lòng.

Y không biết có nên kéo quan hệ giữa mình và lãnh đạo gần thêm không.

Y đang chuẩn bị lên xe thì có người gọi với theo.

- Lão Lâm, lão Lâm.

Lâm Hòa Bình nhìn sang thấy người gọi mình là giám đốc Sở ngoại vụ – Đao Hùng Vĩ. Sở ngoại vụ này coi như một ngành khá tốt do Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý.

Chẳng qua Sở ngoại vụ bây giờ không như mười năm sau. Sở ngoại vụ bây giờ chủ yếu có nhiệm vụ là thu hút đầu tư, giao dịch với nước ngoài. Cả hai mảng này bây giờ Sở ngoại vụ đều làm rất bình thường, không quá tốt.

- Lão Lâm, anh sao thế? Mặt đỏ bừng như say rượu vậy?

Đao Hùng Vĩ và Lâm Hòa Bình có quan hệ khá tốt, năm đó đã cùng học ở trường Đảng.

- Không có gì, chủ tịch Vương giúp tôi giải quyết một vấn đề khó khăn nên khá vui vẻ.

Lâm Hòa Bình đang vui vẻ nên lỡ miệng. Đao Hùng Vĩ nghe vậy liền hấp háy mắt nhỏ giọng nói:

- Chuyện tốt gì thế, lộ tin được không?

Lâm Hòa Bình thầm nói việc này mình sao có thể nói, bây giờ đã lộ ra thì sau mình sống sao được?

- Cụ thể tôi không nói được. Nhưng tôi nhắc anh là nếu có gì khó thì cứ đến nói với chủ tịch Vương, có lẽ lãnh đạo có biện pháp. Chủ tịch Vương khác với chủ tịch Yến, chủ tịch Vương cũng chấp nhận giải quyết khó khăn cho cấp dưới.

Lâm Hòa Bình mờ ám nói, Đao Hùng Vĩ nhăn mày nói.

- Có thật không đó? Đừng để tôi kêu khó rồi lãnh đạo mắng cho một trận. chủ tịch Vương còn trẻ, tính cách không quá tốt. Tôi hôm nay đến là đã chuẩn bị cả hai tay, lãnh đạo muốn nghe tốt tôi sẽ báo cáo điển hình, nghe mặt trái tôi sẽ nói đến vài khó khăn.

Lâm Hòa Bình cười cười nhìn đối phương, y đầy thâm ý nói.

- Lão Đao, cần nói tôi đã nói, có tin hay không là việc của anh, sau đừng nói tôi không nhắc.

Đao Hùng Vĩ đứng tại chỗ nhìn Lâm Hòa Bình rời đi, y thầm nói Lâm Hòa Bình này gặp việc gì mà vui vẻ như vậy chứ? Không phải nói ngày đầu tiên chủ tịch Vương đã đấu với chủ tịch Giản sao? Sao Lâm Hòa Bình lại đánh giá cao Vương Quốc Hoa kia như vậy?

Đúng, mình cứ cẩn thận là hơn.

Quyết định chủ ý, Đao Hùng Vĩ lên lầu tới văn phòng Vương Quốc Hoa.

- Thư ký Phương, tôi là Đao Hùng Vĩ ở Sở ngoại vụ.

- Ngài chờ chút, tôi vào hỏi lãnh đạo.

Không đợi Đao Hùng Vĩ nói ý đồ tới, Phương Đoan Minh đã đứng lên đi vào báo cáo, không lâu sau y đi ra nói:

- Mời giám đốc Đao vào.

Đao Hùng Vĩ đi vào thấy Vương Quốc Hoa vẫn đang đọc văn bản. Vương Quốc Hoa nhìn lên nói.

- Chờ chút, tôi xong ngay.

Cái này không phải là làm khó mình, Đao Hùng Vĩ thầm nghĩ như vậy. Y vốn lo lãnh đạo trẻ tuổi kiêu ngạo bắt mình ngồi một lúc mới hỏi tới.

Phương Đoan Minh vào rót trà lui ra, Vương Quốc Hoa cũng vừa vặn bỏ bút.

- Xin lỗi, có nhiều văn bản tồn đọng nên làm giám đốc Đao đợi lâu.

Đao Hùng Vĩ không nghĩ lãnh đạo lại giải thích với mình như vậy. lãnh đạo bảo nhân viên đợi sao phải giải thích chứ?

Đao Hùng Vĩ còn tưởng mình nghe lầm nên Ừ một tiếng, cũng may y phản ứng nhanh nên vội vàng nói.

- Chủ tịch Vương bận trăm công ngàn việc, ngài phải chú ý không nên quá vất vả.

- Chút việc ở văn phòng có gì chứ, dễ dàng hơn nhiều so với lúc tôi làm bí thư thị ủy, khi ấy còn phải thường xuyên xuống cơ sở, sau một ngày là xương cốt đã không phải của mình.

Vương Quốc Hoa đứng lên ưỡn ưỡn lưng.

- Sao vậy, giám đốc Đao đến chỗ tôi không có việc gì ư?

- Cái này, chủ tịch Vương … tôi tới báo cáo kế hoạch công việc năm nay, còn có …

Đao Hùng Vĩ cũng đứng lên theo lãnh đạo.

- Giám đốc Đao, kế hoạch công việc thì ở chỗ tôi đã có, tôi sẽ dành thời gian hai ngày để xem. Anh còn có chuyện cụ thể gì không?

Vương Quốc Hoa cắt ngang lời đối phương.

Đao Hùng Vĩ nghĩ lại lời của Lâm Hòa Bình, có khó khăn cứ tìm lãnh đạo, không cho mình báo cáo kế hoạch công việc thì còn có thể nói gì. Vì thế Đao Hùng Vĩ cắn răng nói:

- Chủ tịch Vương, nói về khó khăn không phải không có. Ngoại thương của tỉnh ta không quá tốt, không tìm được sản phẩm gì đáng nhắc tới cả. Về thu hút đầu tư thì tỉnh không ngừng nhấn mạnh nhưng muốn thu hút không phải nói là được. Sở ngoại vụ đưa ra mấy hạng mục tìm đầu tư nước ngoài nhưng không có đầu mối. chủ tịch Vương nếu có quan hệ ở phương diện này thì nhờ ngài đề cử giúp, dù sao cũng tốt hơn chúng tôi tìm loạn xung quanh.

Vương Quốc Hoa hơi bực mình, Đao Hùng Vĩ này nói hạng mục cụ thể nào đó là sẽ chết sao? chẳng qua câu này hắn sẽ không nói thẳng. Hôm nay hắn giúp Lâm Hòa Bình là muốn tạo uy tín trong mắt các sở hắn phụ trách quản lý, chỉ cần tạo được uy tín sẽ nhanh chóng mở được cục diện. Đến lúc ấy Giản Trường Thanh muốn điều chỉnh phân công thì mấy tên giám đốc sở bên dưới sẽ kêu than.

- Giới thiệu nhà đầu tư nước ngoài à? Như vậy đi, trong ba ngày tôi sẽ có câu trả lời với anh.

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói. Đao Hùng Vĩ nghe vậy khá giật mình, lãnh đạo đưa hẹn với mình ư, vậy có khác gì đeo vòng kim cô trên đầu?

Nói đến bước này Đao Hùng Vĩ cũng không tiện ở lại. Báo cáo kế hoạch công việc thì sở đã trình lên ủy ban, trong tay lãnh đạo có, ở lại nói cũng vô ích, không chừng còn có người chờ gặp lãnh đạo. Vương Quốc Hoa khách khí đưa Đao Hùng Vĩ ra cửa lại thấy có người chờ. Đây là giám đốc Sở Giáo dục - Hồng Thải Bình, ngườii này đang đứng ở hành lang hút thuốc chờ đến lượt.

Bên Sở Giáo dục bình thường đáng lẽ không nên do Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý nhưng Yến Ny trước đây yếu thế khiến mấy mảng ngon bị người ta chia như Tài chính, giao thông, công nghiệp, y tế, tài sản công… Sở Giáo dục này đáng lẽ cũng bị lấy nhưng sau Yến Ny cố tranh nên mới giữ được.

- Chủ tịch Vương, tôi là Hồng Thải Bình ở Sở Giáo dục.

Hồng Thải Bình hơi béo người không cao, y tầm 50 tuổi.

- Có việc vào trong nói chuyện.

Vương Quốc Hoa cười gật đầu xoay người đi trước.

- Ngồi đi, tôi biết chị đến là để trình diện, quy củ này tôi hiểu. Chẳng qua con người tôi không thích vòng vo, có việc thì nói, còn báo cáo công việc tự tôi sẽ đọc.

Vương Quốc Hoa rất trực tiếp nói chủ yếu là thấy đối mặt với nữ đồng chí thì mình nói thẳng vẫn hay hơn.

Hồng Thải Bình hơi giật mình, chẳng lẽ chủ tịch Vương không thích mình? Có ai mà gặp lần đầu, lãnh đạo đã nói như vậy chứ?

- Chủ tịch Vương, ngài bận nên tôi không quấy rầy lâu. Ngày kia sẽ khai giảng một công trình hy vọng. Ngài biết đó, trẻ em miền núi tỉnh ta đi học rất khó khăn, ngài nếu có thể đến tham gia sẽ khiến lãnh đạo bên dưới cảm thấy ngài coi trọng giáo dục, tương lai chúng tôi triển khai công việc cũng dễ dàng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc