PHÙ DIÊU

Ra khỏi nhà Lý Dật Phong, Vương Quốc Hoa vừa lái xe vừa thầm tính toán. Du Phi Dương không ở nhà, nhà bí thư Hứa không tiện đi, còn bên Lãnh Vũ thì hắn cho rằng mình chưa thể tới đó.

Hắn đang buồn bực thì có người gọi tới. Vương Quốc Hoa cho xe đi chậm nghe, là Hứa Phỉ Phỉ gọi:
- Quốc Hoa ca ca, anh sao không tới nhà em chơi? Anh em chiều nay sẽ bay về, hai hôm nay bố em ở nhà, anh phải nắm chắc một chút, mồng tám ông lại bận.

Nhà bí thư Hứa có phản đồ.

- Được, mai anh tới.
Vương Quốc Hoa cười trả lời. Thân xe chấn động mạnh, Vương Quốc Hoa giật mình nhìn lại không ngờ một xe Mercedes-Benz đâm vào đuôi xe mình.

- Ôi, bố em tới, em dập máy đây, anh nhớ mai tới đó.
Hứa Phỉ Phỉ vội vàng dập máy, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng mở cửa xuống xe.

Một người đàn ông trung niên cao to trên xe đằng sau đi xuống. Y cau mày nhìn xe mình, lại nhìn Vương Quốc Hoa từ trên xe xuống. Y xin lỗi:
- Anh em, xin lỗi, tôi uống nhiều nên tay không ổn.

Vương Quốc Hoa không bao giờ đánh người cười, thấy đối phương nói lý lẽ nên cười cười nhìn sau xe rồi nói:
- Không sao, chỗ này mất trăm đồng là sửa được.

Đối phương vội vàng đưa mấy tờ trăm tệ tới nói:
- Là lỗi của tôi, tôi trả tiền.

Vương Quốc Hoa cười cười cầm hai tờ nói.
- Đủ rồi, uống rượu đừng lái xe, rượu không đáng tiền, mạng là của mình.

Đối phương thở dài một tiếng, y có giọng người bên ngoài, Vương Quốc Hoa nghe ra nên không làm khó dễ hắn. Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp đi xuống cười quyến rũ:
- Giám đốc Trương, không còn sớm nữa, hay là tìm chỗ nghỉ đã?

Tên béo nói:
- Cô gọi điện cho chủ tịch Vương hộ tôi, đến mạo muội người ta không biết có thể gặp mình không?
Vừa nói, tên béo không quên sờ sờ mông người phụ nữ kia.

Vương Quốc Hoa lên xe, vừa khởi động xe nhưng điện thoại lại vang lên, hắn không thể làm gì khác là xuống xe, đứng ở ven đường tiếp tục nói:
- Alo, ai đó?

Tên béo cười cười giơ máy lên như gặp lãnh đạo:
- Chủ tịch Vương, chào ngài, tôi từ huyện Phương Lan tới muốn chúc tết ngài, ngài có tiện không?

Vương Quốc Hoa lúc này cách đối phương năm bước, hắn thấy đối phương gọi nên hạ giọng nói:
- Để sau đi, tết này tôi đi theo lãnh đạo.
Nói xong hắn lên xe lái xe đi ngay.

Tên béo đứng tại chỗ dậm chân nói.
- Không được rồi, nghe giọng thì có vẻ không vui mấy.

Ả phụ nữ chỉ vào xe Vương Quốc Hoa vừa đi mà nói:
- Người vừa nãy lạ thật, hình như vừa nói chuyện điện thoại với anh.

- Nói linh tinh, thằng đó bao tuổi chứ mà đòi làm phó chủ tịch tỉnh huyện. Cô mơ à.
Thằng béo mắng một câu rồi lên xe gọi điện:
- Thằng đó không chịu nói nhiều.

- Lão Trương, tôi thấy trong đầu anh là bã đậu, sao không trực tiếp tới nhà? Không phải đã hỏi thăm rõ ràng sao? Trực tiếp tới huyện Nam Sơn, không có thành ý chút nào. Nhớ, việc này làm tốt thì quặng của anh được giữ.

Bị mắng một trận, tên béo dập máy rồi chửi:
- Thằng chó.

Ả phụ nữ đi theo cười hì một tiếng, tên béo xấu hổ trừng mắt nhìn:
- Nghe rõ chưa, lát nữa gặp chủ tịch Vương thì cố mà biểu hiện cho tốt. Bắt được hắn thì 500 ngàn, không, một triệu.

Ả phụ nữ vui mừng ra mặt nói:
- Anh nói đó, dưới váy bà không ai không quỳ dưới gối.

Vương Quốc Hoa không nghĩ đến mình chưa rời khỏi quận Lưỡng Thủy, bên Phương Lan đã có người có ý đồ với mình. Vương Quốc Hoa vừa lái xe thầm nghĩ tên béo kia không phải tên tốt gì nên quyết định tránh không gặp.

Lúc này điện thoại lại vang lên, là Nghiêm Giai Ngọc gọi tới:
- Anh ở trên thị xã?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ừ, sao thế?

Nghiêm Giai Ngọc nhỏ giọng nói:
- Đã lâu không cạnh anh, khách sạn Bạch Lan, 308, có thể đến đây không?

Vương Quốc Hoa tự nhiên hiểu ý của Nghiêm Giai Ngọc. Nghĩ tới thân hình nóng bỏng của Nghiêm Giai Ngọc, trong lòng không khỏi nóng lên:
- Đến ngay, em chuẩn bị đồ ăn, tối nay ở đó.

Khách sạn Bạch Lan ngay cạnh bến xe, đông người qua lại, khách sạn tư nhân như thế này ít người chú ý. Vương Quốc Hoa chạy tới lên lầu gõ cửa. Cửa mở ra, một cánh tay trắng nõn kéo hắn vào.

Nghiêm Giai Ngọc như một quả anh đào chín mọng, nhẹ nhàng tan chảy ra từng chút một. …
Tách một tiếng, tiếng bật lửa phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Nghiêm Giai Ngọc châm khói rồi đưa điếu thuốc tới trước mặt hắn, cô cuộn chặt vào trong lòng hắn.
- Em xin nghỉ việc một thời gian để ra nước ngoài một thời gian để tăng thêm kiến thức.

Vương Quốc Hoa nghe xong cũng thầm tính toán. Mình muốn tới huyện Phương Lan nhận chức lại phụ trách kinh tế, không thể không có một người đáng tin cậy giúp đỡ về mặt kinh tế. Vì thế hắn vỗ vỗ mông bóng loáng của Nghiêm Giai Ngọc. Hắn cười nói:
- Không bằng từ chức đi, anh có cổ phần bên chỗ Vương Quốc Duy, em xem giúp anh. Thuận tiện cũng đăng ký một công ty để kinh doanh.

Nghiêm Giai Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em sợ trong nhà không đồng ý. Anh không biết đâu, gần đây mẹ em cứ em đi gặp một người đàn ông, nói ra cũng làm cho người ta thấy buồn nôn. Hơn 30 tuổi mà vừa gặp đã hỏi em được lương bao nhiêu, lãnh đạo cơ quan có coi trọng không, có muốn y nói giúp lãnh đạo không? Đi con xe Jetta cà tàng, một tên trưởng phòng mà nghĩ mình giỏi lắm.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Em tự quyết định đi, quyết định xong thì em ra nước ngoài một chuyến xem xu hướng của ngành công nghệ cao, tốt nhất ở Mỹ nửa năm để tăng thêm kiến thức. Cụ thể làm gì thì chờ em về lại nói.

Nghiêm Giai Ngọc trầm ngâm một chút, cô lắc lắc người cười hì hì nói:
- Đừng sờ, ngứa.
Vừa nói vừa đưa tay chặn bàn tay định làm việc xấu không ngờ lại chạm vào chỗ cứng rắn kia.

Phù, nghiêng người thành thạo đưa nó vào, Nghiêm Giai Ngọc thở dài một tiếng, híp mắt lẩm bẩm:
- Thích quá, thật dễ chịu.
Một bên lẩm bẩm một bên dùng eo lắc lắc đầy sung sướng.



Du Phi Dương còn đang nằm ngủ nướng trên giường, Hứa Phỉ Phỉ đá văng cửa tiến vào đầy uy hiếp:
- Anh, không sớm nữa rồi, 9h rồi, không dậy đừng trách em độc ác.

- Phỉ Phỉ, anh chênh lệch mũi giờ mà, ra ngoài đi, được không?
Du Phi Dương không có biện pháp gì với Hứa Phỉ Phỉ. Bố chiều, dì chiều, Du Phi Dương cũng chiều. Trong nhà cứ có xung đột dù đúng sai đều là lỗi của Du Phi Dương.

Hứa Phỉ Phỉ cười hì hì ngồi xuống bên giường nhỏ giọng nói:
- Hôm qua em gọi điện cho Quốc Hoa ca, anh ấy nói hôm nay sẽ tới.

Nghe vậy, Du Phi Dương bật dậy ngay:
- Ôi, sao em không nói sớm, thằng này, anh vừa lúc muốn gặp hắn, cho hắn biết sự lợi hại của anh.

Hứa Phỉ Phỉ vừa nghe vậy liền nhe răng, trợn mắt nói:
- Không cho anh ăn hiếp người thành thật.

Du Phi Dương đau khổ bụm mặt kêu to:
- Phỉ Phỉ, em bị vẻ ngoài che mờ hai mắt. Hắn thành thật? Trời đất chứng giám, anh có thể có ngày hôm nay đều không bị hắn lừa sao? Anh nói với em, thằng này đầu quá xấu xa.
Du Phi Dương bắt đầu kể khổ, Hứa Phỉ Phỉ quả nhiên mắc mưu. Du Phi Dương không khỏi thầm đắc ý. Vương Quốc Hoa ơi Vương Quốc Hoa, Phỉ Phỉ động xuân tình rồi, tôi xem ông chống đỡ như thế nào.

- Anh nói với em, anh ở nước Mỹ làm mệt như con chó, khó khăn lắm kiếm được hơn 20 triệu Usd, em đoán hắn nói gì?

Hứa Phỉ Phỉ mở to mắt có chút tò mò nói:
- Nói như thế nào?

Du Phi Dương học lại giọng của Vương Quốc Hoa:
- Không phải là 100 triệu tệ sao? Chờ ông biến thành Usd hãy nói. Em gái, em gái ruột của anh, em nói hắn có phải là kẻ lòng lang dạ sói không? Uổng công anh coi hắn là anh em.

Hứa Phỉ Phỉ rất khẳng định gật đầu nói:
- Quốc Hoa ca nói rất đúng, người ta đây là có chí lớn, không giống một số người được chút thành tích là tự đắc. Ba hay nói phải khiêm tốn, không nên vì chút thành tích mà kiêu ngạo, tự mãn.

Du Phi Dương rên lên:
- Trời ơi, còn có lý có tình không?
Hứa Phỉ Phỉ cười hì hì đứng lên nói:
- Được rồi, em xuống quét dọn vệ sinh giúp dì.

Hứa Phỉ Phỉ xuống lầu, Du Phi Dương vuốt vuốt mặt, trong đầu hiện lên cảnh trước khi mình sang Mỹ. Vương Quốc Hoa nhờ Vương Quốc Duy đưa một bức thư tới, bên trong viết tên tiếng Anh mấy công ty Mỹ, đứng đầu là Microsoft. Đến Microsoft, chuyện đầu tiên Du Phi Dương làm là dồn hết tiền trong tay mua cổ phiếu Microsoft. Vừa mới mua vào, Microsoft đã xuất xưởng hệ điều hành mới gì đó. Cổ phiếu lập tức như ngồi tên lửa bay lên. 50 triệu tệ trong tay Du Phi Dương chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi biến thành 200 triệu.

Có thể nói đây như là nằm mơ, kết quả sau cuộc điện thoại đó Vương Quốc Hoa coi như hoàn toàn đả kích Du Phi Dương. Du Phi Dương đột nhiên ý thức được hệ thống tài chính quốc tế là điều Trung Quốc không thể Sở Sở. Năm trước Du Phi Dương bán nửa số cổ phiếu Microsoft trong tay ra, lấy 20 triệu Usd rồi bắt đầu mua cổ phiếu mấy công ty Mỹ có trong danh sách mà Vương Quốc Hoa gửi.

Du Phi Dương bây giờ nuối tiếc chính là tài chính trong tay mình quá ít. Chuyến này về không chỉ là ăn tết, hắn còn có ý gom góp tài chính. Quyên tiền ở Trung Quốc có quá nhiều thủ đoạn, Du Phi Dương vẫn còn do dự nên định nghe ý của Vương Quốc Hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc