PHÙ DIÊU

Với quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương, nói hại dân chúng chẳng qua là nói đùa,. Du Phi Dương biết rõ cách làm của con cái nhà quan nên nói theo:
- Nhớ lời Quốc Hoa nói, không nên quá tham, có điều độ. Có một số việc theo em thấy không có gì nhưng ở gia đình bình thường lại là việc lớn.

- Biết rồi, biết rồi.
Giang Thúy Thúy xem ra không để ở trong lòng câu này, xua tay chạy thẳng xuống tầng.

- Phi Dương, phải chú ý, Hứa thúc mới hơn 50, đang là lúc tiến lên trước.
Vương Quốc Hoa nói tới đây là dừng, Du Phi Dương sao không hiểu.

Quan hệ hai người đủ để nói bất cứ điều gì. Du Phi Dương cũng biết bố mình là sự đảm bảo cho tương lai gia tộc vài chụcnăm tới. Mới đầu y còn có chút tò mò sao Vương Quốc Hoa nghĩ sau như vậy nhưng rất nhanh cảm thấy đây là bình thường. Vương Quốc Hoa ở trong nhà nước hơn năm, không nhìn ra được mới là lạ.

- Ừ, sau đây tôi sẽ nói với dì cho người nhìn chằm chằm mấy cô ả. Mấy cô ả không biết trời cao đất rộng này tôi không phải sợ mấy ả gây chuyện, mà sợ bị người khác lừa.
Du Phi Dương nhìn vấn đề khá chính xác, y không muốn vào quan trường là vì không muốn xem loại đấu tranh không tiếng súng.

Mới nói chuyện được vài câu, Giang Thúy Thúy đã đi lên ôm tay Du Phi Dương đè đè trước ngực mình.
- Ông xã, đi xuống chơi với mọi người đi. Tết mà hai người đàn ông cứ ngồi trên tầng, không được.
Giang Thúy Thúy nũng nịu làm Vương Quốc Hoa nổi da gà thầm nói cô ả này không biết định làm gì.

Du Phi Dương nhìn Vương Quốc Hoa, y hiểu ý đồ của Giang Thúy Thúy không giấu được Vương Quốc Hoa nên cười nói:
- Quốc Hoa, xuống ngồi một chút.

Vương Quốc Hoa nghe xon liền hiểu Giang Thúy Thúy tuy kiêu ngạo nhưng trong lòng lại rất chú ý thái độ của Du Phi Dương. Mấy cô bên dưới ép Giang Thúy Thúy lên mời Vương Quốc Hoa xuống, Giang Thúy Thúy sợ Du Phi Dương không vui nên đi đường vòng kéo Du Phi Dương xuống, Vương Quốc Hoa cũng nhất định xuống theo.

Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Như vậy đi xuống ngồi một chút, quen vài người sau này làm gì cũng thuận tiện.

Hắn vừa dứt câu đã thấy Du Phi Dương hừ một tiếng, mặt hơi đỏ lên. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nhìn tới, Giang Thúy Thúy đứng bên như không làm gì đó. Vương Quốc Hoa cười cười mập mờ lững thững đi xuống.

Hai người ở phía sau nhìn nhau, Du Phi Dương nhỏ giọng nói:
- Bà điên này, muốn giết chồng à, đau quá.

Giang Thúy Thúy cười cười quyến rũ lấy lòng:
- Không trách được em, đều tại anh, người ta giờ vẫn còn đau. Lúc ấy bảo anh không dừng lại, nhớ đến là thấy tức.

Giang Thúy Thúy nói không quá nhỏ nên Vương Quốc Hoa nghe rõ, chân thiếu chút nữa bước hụt. Hắn có cái nhìn mới về Giang Thúy Thúy.

Ba người phụ nữ thấy Vương Quốc Hoa xuống, vốn đang đứng, nằm lập tức ngồi ngay ngắn như gái ngoan, chỉ có Tang Viện Viện là vẫn ngồi im từ nãy. Vương Quốc Hoa nghĩ cô ả này muốn mở cửa hàng nước hoa nên thầm có kết luận loại phụ nữ ngoài mặt thì ngoan hiền nhưng sau lưng càng điên cuồng, thích chủ động.

Quả nhiên Vương Quốc Hoa vừa chào xong, Tang Viện Viện đã nói:
- Nơi này đủ rộng, hay là nhảy?

Nhảy cho đến bây giờ đều là cách để nam nữ công khai quyến rũ nhau. Người khác đều đồng ý với đề nghị của Tang Viện Viện, Vương Quốc Hoa thấy ba cô gái nhìn nhau, hắn biết ba cô ả này nhất định có gì đó mờ ám.

Vương Quốc Hoa không biết rằng mình có trăm triệu là hấp dẫn được ngay mấy cô ả này, càng đừng nói hắn mới công tác hơn năm đã là cán bộ cấp phó huyện. Về vẻ ngoài Vương Quốc Hoa không quá xuất sắc, nhưng trên đầu có vầng sáng phú ông trăm triệu, mặt hơi kém một chút cũng bị các cô gái bỏ qua, ưu điểm được phóng đại vô hạn.

Ba cô gái trước đó đã trao đổi dựa vào bản lĩnh. Sau một phen chiến đấu, Tang Viện Viện thắng, là người ra tay đầu tiên. Cái này Vương Quốc Hoa không biết, Giang Thúy Thúy không dám nói. Du Phi Dương mà biết cách làm hồ đồ của mấy ả này, tối hắn nhất định tát nát mông Giang Thúy Thúy.

Vương Quốc Hoa không quá thích nhảy, trước do Mai Lộng Ảnh dạy hắn, ở các câu lạc bộ đêm thì nhảy múa là thủ đoạn chính.
Âm nhạc vang lên, Tang Viện Viện chủ động mời thì Vương Quốc Hoa đang thất thần.

Bên kia Du Phi Dương và Giang Thúy Thúy đang ôm nhau nhảy, Mẫn Nguyệt và Lãnh Hân cũng ôm nhau nhảy. Vương Quốc Hoa không thể từ chối nếu không là thất lễ. Tang Viện Viện lúc bị hắn ôm eo liền dán tới, bước chậm theo tiếng nhạc. Đèn phòng khách không biết từ lúc nào đã tối đi nhiều.

Âm nhạc theo tiết tấu chậm khá đáng chết, Tang Viện Viện thành thạo ôm cô hắn, mặt áp vào ngực, người mềm nhũn như không xương. Phụ nữ ở trạng thái này sẽ kích thích tính dục của đàn ông nhất, trừ khi đó là người đàn ông không bình thường.

Vương Quốc Hoa rất bình thường đáng tiếc giờ phút này hắn đang thất thần. Âm nhạc và điệu nhảy làm hắn nhớ tới trước đây. Vì thất thần nên hắn không tập trung, Tang Viện Viện dùng cử động ám chỉ mấy lần, dùng cơ thể cố ý chạm vào chỗ đó của hắn nhưng phí công. Về dung mạo Tang Viện Viện thật ra xuất sắc nhất trong bốn cô ở đây, cô rất tự tin vào mình. quan niệm của cô là tìm người đàn ông có tiền, ở trong biệt thự, muốn tiêu sài gì thì tiêu. Vốn tưởng Vương Quốc Hoa là con nhà nông dân nên dễ đối phó. Ai ngờ.

Tang Viện Viện không cam tâm tăng thêm lực độ gây chuyện, âm nhạc ngừng lại, cô chỉ có thể bỏ tay u oán nói:
- Anh nhảy rất được, chỉ là không quá chú tâm.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Lần sau chú ý hơn.
Đây chỉ là khách khí, Tang Viện Viện bảo mình đừng tức giận, hai cô ả kia cũng không tốt hơn mình đâu. Tuy nghĩ vậy nhưng Tang Viện Viện biết không có sức thuyết phục mấy. Đàn ông thích phụ nữ khác nhau, có thích chân dài, có thích ngực lớn, hai vị khác đều có ưu điểm như vậy, Tang Viện Viện có chút không tự tin.

Tang Viện Viện cố mỉm cười nhìn hắn đầy quyến rũ:
- Anh rất cường tráng.
Vương Quốc Hoa cũng cười đáp lại.
- Mùi nước hoa rất được, chẳng qua tôi thấy loại … càng thích hợp với cô.

Âm nhạc một lần nữa vang lên, lần này đổi sang Mẫn Nguyệt chân dài. Mẫn Nguyệt nhảy rất có quy củ, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được cô không phải cố rụt rè mà đây là bản tính. Hôm nay Mẫn Nguyệt ăn mặc gợi cảm nhất, đầu nhuộm đỏ.

Mẫn Nguyệt biểu hiện bình thường, Vương Quốc Hoa cũng lễ phép ứng phó. Nhảy hết khúc, Mẫn Nguyệt cười cười gật đầu không nói, Vương Quốc Hoa cũng cười đáp lại.

Người nhảy cuối cùng là Lãnh Hân. Làm Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười là vừa ôm eo là cô ả đột nhiên cứng lại, bước chân như người máy. Người đứng nói là dán sát lại, Lãnh Hân còn không ngừng đẩy Vương Quốc Hoa ra. Nhảy xong bài, đầu Lãnh Hân đầy mồ hôi.

Vì thế Vương Quốc Hoa không khó có kết luận mình không phải Tình thánh. Ngoài Tang Viện Viện chủ động ra thì hai cô khác khá rụt rè, trình độ khác nhau. Nói khó nghe không phải vì tiền thì người ta nhảy với mình hay không cũng là cả một vấn đề.

Đừng khẩn trương, thực ra cô nhảy rất được, quần áo cũng hợp người.
Vương Quốc Hoa từ lễ phép nói một câu như vậy, Lãnh Hân có chút xấu hổ nói:
- Em chưa nhảy với đàn ông, cảm ơn.

Ba biểu hiện với ba cô gái, Vương Quốc Hoa tự nhận mình ứng phó thích đáng.

- Mọi người nói chuyện đi.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống không chịu đứng lên, vừa nãy đúng là chịu tội.

Đề nghị này được Lãnh Hân hưởng ứng đầu tiên.
- Được, em có mấy vấn đề muốn nhờ tài thần chỉ bảo.

- Ừ, em cũng muốn hỏi.
Mẫn Nguyệt ứng tiếng, rõ ràng so với nhảy thì các cô thấy nói chuyện thích hợp để trao đổi hơn. Tang Viện Viện há miệng không nói, nhìn Vương Quốc Hoa đầy ai oán.

- Tài thần, em muốn mở một cửa hàng thời trang hàng hiệu, không cần kiếm tiền, chỉ mở cho vui, anh có thể đưa ra đề nghị không?
Lãnh Hân mỉm cười ngồi ngay ngắn lại.

- Nếu chỉ là chơi thì tôi đề nghị cô đừng mở. Kinh doanh đầu tiên là kiếm tiền, không kiếm tiền thì sao phải phí công sức.
Vương Quốc Hoa trả lời rất dứt khoát, Lãnh Hân nghe xong ngẩn ra một chút rồi có chút xấu hổ nói:
- Cũng đúng, không kiếm tiền thì làm vậy cho mệt à?

Tang Viện Viện vốn hăng hái nhất gặp phải đả kích mạnh nên che miệng gáp:
- Mệt rồi, ngủ đi.

- Được, được.
Giang Thúy Thúy hùa theo, cô nhìn Du Phi Dương như con sói thấy con cừu non.

Bình luận

Truyện đang đọc