SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

“Nói đi, phụ thân đứa bé là ai?”

 

Đã nói thẳng ra như vậy, Lệ phi biết mình giấu không được nữa.

 

Cầu phú quý trong nguy hiểm, nàng ta một đường dùng thủ đoạn thượng vị nếm được ngon ngọt, cuối cùng cũng có một ngày lật xe.

 

Lúc này nam chính bị ôm tới.

 

Cho dù là nam chính điên cuồng bá đạo lạnh lùng vô tình người người kính sợ thì hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi.

 

Nhưng nam chính không hổ là nam chính, vừa sinh ra đã khác người. Xem cái mũi nhỏ với đôi mắt to kia đi, bụ bẫm trắng trẻo lại đáng yêu, còn biết thổi bong bóng nữa.

 

Bé trai từ lúc sinh ra tới nay toàn thấy người lớn, bỗng dưng nhìn thấy một bạn nhỏ khác, không khỏi tò mò rướn đầu, nở một nụ cười ngọt ngào.

 

Đáng yêu c.h.ế.t Bối Tịnh Sơ rồi.

 

Bối Tịnh Sơ hò hét trong lòng: [A a a ~ Bé con đáng yêu quá, rất muốn bóp, muốn sờ, bé con cho dì hôn cái nà~]

 

Nhóc con trong n.g.ự.c hoàng đế cố gắng lật người muốn hôn một đứa bé khác, phối hợp với tiếng lòng của nàng, thấy thế nào cũng không hài hòa.

 

Hoàng đế: Vớ vẩn.

 

Hắn ấn Bối Tịnh Sơ trở về, quấn chặt tã lót, cưỡng chế giam cầm.

 

[A a a a bạo quân! Người xấu! Thả ta ra ngoài, ta muốn chơi với con nít mà!]

 

Hoàng đế làm bộ không nghe thấy tiếng lòng của nàng.

 

Bối Tịnh Sơ hò hét mệt rồi, thấy không ai để ý tới mình, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng mà đứa bé còn lại trong căn phòng này bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của nàng, đảo mắt nhìn quanh trái phải cũng không thấy là ai đang nói chuyện.

 

Chỉ có thể mở to đôi mắt mờ mịt không hiểu gì.



 

“Nếu ngươi khai ra toàn bộ vây cánh, trẫm có thể suy xét giữ lại một mạng cho con của ngươi.”

 

Lệ phi mừng rỡ không dám tin: “Thật sao? Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn bệ hạ!”

 

Nàng ta ở bên cạnh hoàng đế hầu hạ mấy năm, quá hiểu tính tình của hắn.

 

Tàn bạo hung ác, gặp kẻ hiềm nghi đều trực tiếp dùng trọng hình tra hỏi, hoàn toàn không có cơ hội nói điều kiện.

 

Hơn nữa nàng ta còn cắm cho hắn cặp sừng, đứa bé kia không thể nào còn sống.

 

Cho nên, Lệ phi gần như vui mừng tới phát khóc.

 

Hoàng đế lười biếng vỗ về nhóc con trong lòng, có lòng tốt giải thích một câu: “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tiểu công chúa đi. Ngươi cũng thấy đấy, tiểu công chúa của trẫm rất thích nó.”

 

Hắn vốn không muốn giữ lại nghiệt chủng kia.

 

Nhưng nghĩ đến tiểu công chúa nhà mình có vẻ rất thích nghiệt chủng kia, nếu tỉnh lại phát hiện nó bị hắn xử tử, nhóc con sẽ lại mắng hắn là bạo quân.

 



 

Khi Bối Tịnh Sơ tỉnh lại, nghe thấy cung nhân nói Lệ phi và đại hoàng tử đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

 

[Không thể nào, bạo quân thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t hai người kia sao. Nam chính tuy rằng tương lai rất xấu, nhưng hiện tại mới chỉ là đứa bé chỉ biết b.ú sữa rồi đi ngủ thôi! Ngay cả trẻ sơ sinh mà cũng giết, không hổ là bạo quân!]

 

Nghe thấy Bối Tịnh Sơ bắt đầu oán trách mình trong lòng, hoàng đế thầm cảm thấy may mắn vì đã giữ lại mạng cho đứa bé kia.

 

Hắn sai người ôm đứa bé tới, cậu nhóc không hề biết mọi thứ xung quanh mình đã biến hóa long trời lở đất, mở to đôi mắt to lanh lợi tò mò to nhìn qua.

 

Khi thấy tỷ tỷ ngày hôm qua mới gặp, cậu nhóc cao hứng ê ê a a vươn cái tay ngắn nhỏ về phía Bối Tịnh Sơ.

 

Bối Tịnh Sơ lại bị sự đáng yêu của nam chính làm cho tim gan phèo phổi đều mềm nhũn.

 



[May quá, may quá, nếu nam chính cứ thế ngỏm củ tỏi thì thật đáng tiếc, thiên phú bậc này, năng lực bậc này, có thể thu phục thì chính là thiên tài tuyệt thế vô song.]

 

Hoàng đế nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ, không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

 

Nếu thật là nhân tài hiếm có, ngược lại cũng có giá trị bồi dưỡng.

 

Mới vừa cảm thán khuê nữ tâm tính chững chạc, biết nhìn xa trông rộng, lại nghe thấy:

 

[Hơn nữa nam chính cực kỳ đẹp trai a a a! Trong ** có viết là đẹp tới mức nữ tử kinh thành ném trái cây đầy xe*! Nếu không phải hắn võ công tốt thì đã thành Vệ Giới* thứ hai rồi! Mỹ nhân chính là báu vật của thế gian! Bớt đi một người cũng là tổn thất to lớn! ]

 

Hoàng đế: “…”

 

Hắn cảm thấy di truyền của mình có vấn đề, mình rõ ràng không phải kẻ háo sắc mà!

 

Nhưng nếu khuê nữ đã thích, hắn làm phụ thân đương nhiên phải thỏa mãn nhóc con rồi.

 

Hoàng đế đi đến trước nôi của tiểu công chúa.

 

“Sơ Sơ, con thích tiểu đệ đệ không?”

 

Bối Tịnh Sơ cố gắng vặn vẹo cái cổ, xem như gật đầu.

 

“Vậy ta để tiểu đệ đệ làm ám vệ cho con nhé?”

___

 

(*)Tương truyền, khi còn niên thiếu, Phan An từng đi dạo ở thành Lạc Dương. Phụ nữ quanh đó thấy chàng tuấn mỹ mới vây quanh, ném trái cây đầy xe, người đời từ đó có điển tích "Trịch quả mãn xa" (Ném trái cây đầy xe) để nói về việc này.

 

(*)Vệ Giới cũng như Phan An, là một trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc. Tương truyền Vẻ ngoài đẹp đẽ của Vệ Giới thu hút nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt. Khi Vệ Giới đi từ Dự Chương (Nam Xương ngày nay) tới Hạ Đô (ngoại ô Bắc Kinh ngày nay), người hâm mộ vì muốn nhìn thấy chàng đã tụ tập chặn đường.

Nhưng Vệ Giới sinh ra đã yếu ớt, bị người ta vây xem vài ngày liền đổ bệnh qua đời. Từ đó, người Trung Quốc có câu "Khán Sát Vệ Giới" (Xem Vệ Giới đến chết), để mô tả cái c.h.ế.t của chàng thiếu niên.

 

 

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc