“Phò mã nuôi ngoại thất, chuyện lớn như vậy tại sao ngươi không nói?”
“Chính ngươi đã xử lý không được, còn giấu giếm ai gia, giấu giếm hoàng đế, tính cách nhút nhát cũng thôi đi, còn tự cho là thông minh!”
Trưởng công chúa ngây người, không phải nên khen nàng ta hiểu chuyện sao?
Làm sao lại bắt đầu răn dạy nàng ta rồi?
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, hoa văn hình rồng thêu bằng chỉ vàng trên vải lụa đen đập vào mắt.
“Thật là chuyện lạ, Quảng Đức luôn luôn ngoan ngoãn, lại có một ngày chọc cho mẫu hậu tức giận, chẳng lẽ là học theo trẫm?”
Thái Hậu, Bối Tịnh Sơ:... Ngài đúng là rất biết tự biết lấy mình ha.
Thái Hậu không muốn tiếp tục nói chuyện với hai đứa nghịch tử này nữa, bà hất cằm về phía trưởng công chúa rồi nói: “Hoàng thượng bảo nó nói cho mà nghe đi.”
“Nghe xem nó đã giấu diếm chúng ta cái gì.”
Trưởng công chúa nói ra việc phò mã nuôi ngoại thất, chính mình ẩn nhẫn và uất ức thế nào.
Sắc mặt Hoàng đế dần dần nghiêm túc.
“Loại chuyện này tại sao không sớm nói với trẫm?”
Giọng Trưởng công chúa nhỏ dần, không còn tự tin: “Đây không phải đều là việc lông gà vỏ tỏi trong nhà sao? Hoàng huynh trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh để ý chút việc nhỏ này của ta.”
“Ha!” Hoàng đế cười lạnh một tiếng.
“Ngươi có thể không có lòng tự trọng, nhưng ngươi lại sinh ra ở hoàng thất, ngươi là trưởng công chúa của Bối gia!”
“Ngươi dung túng như vậy sẽ để những phò mã khác cho rằng, công chúa có thể tùy ý bị giẫm đạp!”
Quảng Đức trưởng công chúa không biết làm sao nhìn Thái Hậu cầu cứu, nàng ta không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này.
Nhưng là…
“Hoàng huynh, ngài là muốn trừng trị phò mã sao?”
“Không được, hắn là phụ thân của Ngọc nhi!”
“Nếu Ngọc nhi biết hắn bởi vì ta tố cáo mà bị trừng phạt, Ngọc nhi sẽ oán trách ta.”
Hoàng đế không hiểu, một người con lại bởi vì phụ thân làm tổn thương mẫu thân mà bị cữu cữu trừng phạt mà trách cứ mẫu thân của mình sao?
Loại con cái như vậy còn cần làm gì?
Trực tiếp đánh một trận không phải tốt hơn sao.
Đánh một trận còn không chịu thanh tỉnh vậy đánh hai trận.
Cho nên hắn không quan tâm Quảng Đức trưởng công chúa có đồng ý hay không.
Hắn lại không phải chỉ vì nàng ta, mà là vì toàn bộ các công chúa trong triều.
Trước kia nhiều đời hoàng đế đều không đặt nặng vấn đề tập trung quyền lực, dẫn đến rất nhiều quyền lực rơi vào trong tay người ngoài.
Thậm chí lúc khai quốc, uy vọng của thế gia đại tộc còn cao hơn so với hoàng tộc.
Ngay cả thiên tử cũng phải nhìn sắc mặt của các thế gia đại tộc.
Đối với các binh sĩ vùng biên giới tới nói, nữ nhi nhà bọn họ còn được hoan nghênh hơn so với công chúa.
Mà phò mã lại bởi vì hoàng đế muốn mượn sức thế gia, đều là tuyển chọn từ bên trong con cháu của các đại tộc.
Cho nên sau khi công chúa xuất giá địa vị cũng không quá cao.
Loại chuyện này vẫn luôn liên tục diễn ra cho đến khi hoàng đế đăng cơ.
Lúc đầu khi mới đăng cơ hắn đã lập tức tiêu diệt mấy cái thế gia, ngay lúc đó phía đông Kinh Thành bị trống đi một nửa, những người có mũi nhạy cảm, đi trên đường lớn đều có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh như có như không trong không khí.
Sách sử ghi lại, thanh danh truyền ra, đều bị nắm giữ ở dưới ngòi bút của các văn nhân mặc khách.
Chính vì động đến lợi ích của các thế gia đại tộc nên Bối Hằng ở dưới ngòi bút của bọn họ mới bị truyền thành bạo quân.
Nhưng đồng thời, sau đó đã không còn có thế gia nào dám đi khiêu khích uy nghiêm của bạo quân nữa.
Qua những việc này, các phò mã cũng thu liễm lại không ít, cho dù có mâu thuẫn với công chúa cũng không dám ồn ào ra đến bên ngoài.
Hoàng đế muốn xử lý người, muốn chỉnh đốn một chút không khí, cũng không thể chỉ bởi vì người ta mắng tỷ muội của hắn một trận đã c.h.é.m đầu của người ta chứ?
Như vậy thì hắn sẽ thành bạo quân thật sự.
Nhưng mà…
Cái gì? Ngươi nói có người mắng khuê nữ của hắn làm sao bây giờ?
Hoàng đế: Xin chào, xin cứ gọi ta là bạo quân.
Vừa lúc buồn ngủ đưa gối đầu tới, phò mã cũng dám nuôi ngoại thất đúng không?
Nếu đã không quản lý được nửa người dưới của mình, vậy thì đừng muốn thứ đồ kia nữa!
Tới nơi phò mã dùng để dưỡng ngoại thất, thái giám mang theo thánh chỉ của hoàng đế và một đội nhân mã, trực tiếp đi đến biệt viện bắt người.
……
Mộng viên.
Phò mã đang thân mật với ngoại thất.
Ngoại thất kia lại có chút nôn nóng: “Đại nhân, ngài đã lâu không về phủ công chúa rồi!”
“Nếu để công chúa biết, có thể tức giận hay không?”
Phò mã ôm ngoại thất lại hôn một cái, hoàn toàn không thèm để ý nói: “Xuất giá tòng phu, trưởng công chúa thì lại như thế nào!”
“Trưởng công chúa cũng phải hiền huệ rộng lượng, tam tòng tứ đức!”
“Ấy vậy mà nàng ta lại là loại đàn bà ghen tuông, ta muốn cho nàng một thân phận thiếp thất, nàng ta cũng không chịu cho nàng được ra ngoài ánh sáng.”
“Thật là ấm ức cho nàng rồi, Hòe Nương.”
Hòe Nương muốn tránh, nhưng động tác né tránh hắn lại không dám làm quá lớn, sợ hắn nhìn ra.
Nàng ta là bị người khác xem như món hàng đưa cho Triệu phò mã, thân như lục bình, cho dù ở nơi nào cũng không dám phản kháng.
“Công chúa dù sao cũng là công chúa, nghe nói công chúa hôm nay tiến cung.”
“Nếu nàng ta bẩm báo lên Bệ hạ sẽ không tốt.”
Phò mã thấy mỹ nhân trốn tránh, còn tưởng rằng nàng là đang e lệ ngượng ngùng, muốn chơi mấy trò tình thú với mình.
Lập tức tóm người lại: “Đừng sợ bảo bối, con mụ già đó mỗi tháng đều phải tiến cung rất nhiều lần, cũng không dám nói cái gì đâu.”
“Hoàng Thượng còn có thể bởi vì chút việc trong nhà này mà làm gì chúng ta chứ?”
“Hoàng Thượng cũng là nam nhân, cho dù biết rồi cũng sẽ hiểu ta thôi!”