Một nữ quan khác chú ý tới sắc mặt của Hứa Hân Xu, không khỏi lo lắng nói: “Hân Xu, ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt ngươi rất trắng.”
Hứa Hân Xu sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh lẽo của mình, không để ý nói: “Có thể là gần đây nghỉ ngơi không tốt, ngủ bù mấy ngày là được rồi.”
Hạ Nhu thấy thế có chút thất vọng dậm dậm chân, quyết định lần tới sẽ tăng lượng thuốc.
Hạ Nhu là người bạn mà Hứa Hân Xu mới quen được sau khi nhập cung, nàng vẫn luôn vùi đầu vào việc nghiên cứu của mình, muốn nhanh chóng thành công, không để bệ hạ và công chúa thất vọng.
Hứa Hân Xu không có thời gian giao thiệp, vẫn luôn là Hạ Nhu chủ động giao lưu với nàng.
Tuy rằng ngay từ đầu nàng ta ghét bỏ nàng làm cho sân trong viện khói bụi mù mịt, có phàn nàn mấy câu.
Thế nhưng sau này không biết tại sao bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi, vẫn luôn nhường nhịn nàng.
Hạ Nhu còn thường xuyên đến cửa tặng đồ cho nàng, Hứa Hân Xu không có thời gian đón tiếp nàng ta nên trong lòng cũng rất băn khoăn.
Nên để cho nàng ta ở trong phòng của mình tùy tiện ngồi chơi.
Nhưng một người vốn ganh ghét ngươi nay lại đột nhiên thái độ chuyển biến lớn như vậy, là nàng ta thực sự thay đổi tính tình rồi sao?
Một tháng trước.
Hạ Nhu tận tay nhận thạch tín do thái giám lén mang vào, trong lòng thái giám có chút bất an.
“A Nhu, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn thứ này để làm gì?”
Hạ Nhu cẩn thận nhét đồ vật vào trong ngực: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không ngu ngốc mà động tới các vị chủ tử đâu!”
“Chỉ là xử lý một tiểu nha đầu chướng mắt mà thôi, cũng không phải muốn độc c.h.ế.t nàng ta.”
“Ta chỉ muốn làm cho nàng ta khó chịu một tí, sau đó để nàng ta cho rằng bản thân không hợp với phong thuỷ trong phòng, chủ động đổi một chỗ ở khác.”
Hạ Nhu dùng tay phẩy phẩy trước mũi: “Ngươi không biết đâu, ả ta suốt ngày nghiên cứu thứ gì đó trong đất, làm cho trong viện thúi hoắc, thường xuyên cả người lấm bùn tiến vào phòng.”
Thái giám kia vừa nghe nói sẽ không làm ra mạng người, cũng lập tức yên tâm.
Ở trong cung, tuy rằng bọn họ là nữ quan, là hoạn quan, nhưng cũng là những người có địa vị thấp kém nhất.
Chỉ cần không làm ra mạng người, chỉ là một chút bệnh vặt căn bản sẽ không ai đi điều tra.
Nếu có gây ra mạng người cũng chỉ là phiền phức một chút.
Nhưng bọn họ không nghĩ đến, đối tượng lần này bọn họ muốn xuống tay là người đang được hoàng đế rất xem trọng.
Bên phía Bối Tịnh Sơ.
[Ting ~ Tuyên bố nhiệm vụ: Cứu Hứa Hân Xu.]
[Khen thưởng điểm tích lũy: 100]
Bối Tịnh Sơ:?
Lại giao chuyện xấu gì cho bổn bảo bảo?
Hứa Hân Xu lại làm sao vậy?
Một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng như thế sao lại luôn gặp nhiều tai họa như vậy?
Nàng nhìn trang tình báo một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì lập tức câm nín.
[A a a a, chó hệ thống, tại sao mi không nói sớm!]
Hệ thống:【Bởi vì lúc trước tuy rằng Hứa Hân Xu có bị trúng độc, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng thưa kí chủ thân ái~】
[Gì cơ? Thế là đợi người ta sắp bị chôn xuống lỗ rồi mi mới lên tiếng nhắc nhở hửm?]
Hệ thống nói cực kỳ đúng lý hợp tình :【Đúng vậy đấy ký chủ thân ái, hệ thống chỉ ở thời điểm cuối cùng mới có thể nhắc nhở, nếu ký chủ muốn thay đổi tình hình sớm một chút thì cần phải thường xuyên chú ý tin tình báo nha!】
Bối Tịnh Sơ bị cái sự kiện kì cục này chọc cho bực bội.
[Người này cũng thật là đáng ghét! Chỉ bởi vì người ta ưu tú hơn ngươi, thăng quan nhanh mà ngươi ghen ghét người ta.]
[Đầu độc, đầu tổ tông nhà ngươi !]
[Trong hoàng cung này cứ như cái sàng vậy, đầy kẽ hở, sao mà tùy tiện một người cũng đều có thể lấy ra độc dược vậy?]
Hoàng đế: ...
Nhóc con nói rất có đạo lý, hoàng cung của hắn tại sao lại giống như cái sàng vậy?
Cho nên lần này lại là ai bị đầu độc?
Rất nhanh hắn đã được biết, là người mà hắn vừa mới đề bạt - Hứa Hân Xu.
Hoàng đế lập tức đứng ngồi không yên.
Sao mà vừa mới nghiên cứu ra thành quả đã bị đầu độc rồi! Mỗi một nhân tài đều là của quý của Việt Triều, mất đi một người hoàng đế đều rất đau lòng.
Làm sao có thể cho phép bọn họ bị một đám tiểu nhân ám hại.
Hoàng đế túm Bối Tịnh Sơ lên xong liền đi.
Bối Tịnh Sơ: ? Cảm giác giống như đang bay này là chuyện gì vậy?