SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

 

Quan sai đã đi tới: "Hai vị quý nhân, đã đến giờ rồi, chúng ta phải lên đường thôi."

 

Hứa Hân Xu ném trả roi lại cho hắn, liếc mắt nhìn cái người toàn thân đều là vết thương đang nằm trên mặt đất kia.

 

Nàng sai hạ nhân lấy ra một túi bạc đầy đưa qua, quan sai cười đến mặt mày nhăn nhúm lại.

 

"Đường lưu đày nguy hiểm gian nan, phạm nhân không thể sống quá tốt được đúng không."

 

Quan sai ước lượng một chút, số bạc trong túi còn nhiều hơn tiền lương cả đời của hắn, dứt khoát nói: "Tiểu nhân hiểu rồi. Ngài cứ yên tâm."

 

[Trâu bò, đoán chừng hai người này sẽ không thể sống đến nơi lưu đày rồi]

 

Tay Hứa Hân Xu đang ôm nàng hơi run run. Làm đại tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, đoán chừng đây là lần đầu tiên trong đời nàng làm loại chuyện này.

 

Bối Tịnh Sơ rất thích Hứa Hân Xu, bởi vì nàng ấy hiểu được lúc nào cần phải đứng lên phản kháng.

 

Trước kia, Bối Tịnh Sơ từng gặp những cô gái cho dù bị ngược đãi như thế nào cũng không biết phản kháng, thậm chí yêu còn yêu đồ cặn bã kia sâu đậm.

 

Nàng thấy mà tức đến mức sinh bệnh luôn.

 

Đối với tiểu tỷ tỷ lý trí như này, Bối Tịnh Sơ rất muốn dính lên.

 

Nhưng trong xe ngựa trên đường trở về, Hứa Hân Xu cũng không có hào hứng lắm.

 

"Huynh trưởng, ngươi nói tại sao nữ nhân sau khi thành thân thì sẽ phải thấp hơn trượng phu một bậc vậy?"

 

"Bởi vì từ xưa đã như thế."

 

[Nói bậy! Bởi vì sau khi kết hôn ngươi phải ở nhà hắn, xung quanh đều là người nhà của hắn, tôi tớ của hắn.]

 

[Nếu đổi lại là hắn ở nhà ngươi thử xem, còn không phải mặc cho ngươi nắn bóp!]

 

Hứa Hân Xu cảm thấy công chúa nói rất có lý, nhưng mà Hứa gia sẽ không cho nàng kén rể.

 

Cũng may là sau này nàng chính là nữ quan cung đình, có thể cả đời không cần phải gả đi.

 

Bối Tịnh Sơ ngoan ngoãn nằm ở trong lòng n.g.ự.c của Hứa Hân Xu, bộ dạng hết sức đáng yêu, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ vừa trắng lại vừa mềm .

 

Bé con thơm mùi sữa làm Hứa Lan Kỳ hận chính mình tại sao không thể sinh một nữ nhi.

 

"Cũng không biết tương lai tên tiểu tử thúi nào sẽ có phúc cưới được công chúa của chúng ta đây."

 

Đột nhiên, hắn như chợt nghĩ đến điều gì đó: "Xu Xu, muội xem tên nhóc nhà ta thế nào?"

 

Bối Tịnh Sơ: [Không phải đâu đại ca à, ta vẫn còn là đứa trẻ chưa cai sữa mà ngươi đã nghĩ đi xa vậy sao?]

 

Hứa Hân Xu yên lặng ôm tiểu công chúa lui vào trong góc.



 

Nàng cảm thấy chất tử của mình rất đáng yêu, nhưng mà thằng bé không xứng.

 

Sau khi về đến Ngự Thư Phòng, Nhan Trọng báo cáo toàn bộ mọi việc hôm nay cho hoàng đế biết.

 

Hoàng đế nghe ám vệ báo cáo, cũng không bởi vì Trung Thư Lệnh nói xấu sau lưng mình mà tức giận.

 

Hứa Lan Kỳ là thư đồng của hắn từ khi còn là hoàng tử, đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên, ai không biết ai cơ chứ.

 

Chính là sau khi hắn đăng cơ phải giữ lễ quân thần không dám mạo phạm trước mặt mà thôi.

 

Sau lưng thầm nói xấu mấy câu, hắn cũng không có hẹp hòi như vậy.

 

Hắn đối với người có năng lực tốt, trọng thần triều đình làm được việc vẫn là rất khoan dung.

 

Chỉ cần không tham ô, không gây chuyện, không tạo phản, hắn đều có thể bao dung.

 

Hơn nữa, hoàng đế nghĩ, Hứa Lan Kỳ sinh được một nhi tử cũng rất thông minh, trưởng thành sẽ là một nhân tài.

 

Nhưng mà sau khi nghe đến đoạn Hứa Lan Kỳ muốn cho nhi tử hắn và công chúa ...

 

"Đao của trẫm đâu!"

 

Tên cẩu tặc này có tính toán gì cho rằng hắn không biết sao!

 

Dựa vào cái tên nhóc thối còn đang chảy nước mũi, trần trụi phơi m.ô.n.g ra ngoài, khua tay múa chân chạy khắp nhà kia.

 

Cũng xứng với Sơ Sơ mỹ lệ đáng yêu thông minh lanh lợi thiện lương hào phóng hoạt bát văn tĩnh thuần khiết ngây thơ ôn nhu động lòng người của hắn sao?

 

Nằm mơ đi!

 

Ngày hôm sau lúc hoàng đế đi tìm Phương phi, nàng ấy mời hắn đối ẩm.

 

Rượu là rượu ngon, dung mạo của Phương phi tuy rằng không tính là cực kỳ xinh đẹp, chỉ là đoan trang.

 

Nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, lúc đôi má đào ửng hồng cũng rất là động lòng người.

 

Phương phi bắt đầu nói về lai lịch của ly rượu này: "Đây là nữ nhi hồng mà phụ thân của thiếp chôn xuống đất khi thiếp mới đầy tháng."

 

"Mỗi một giọt đều là tấm lòng yêu thương nữ nhi của phụ thân thiếp."

 

"Khi ấy người nói chôn rượu xuống đất chờ ngày thiếp xuất giá sẽ lấy ra uống. Không nghĩ tới thế sự vô thường, thiếp lại có vinh hạnh vào cung làm phi."

 

"Bình rượu nữ nhi hồng này không thể uống ở hôn yến, lại may mắn được bày ra trước mặt bệ hạ, để bệ hạ thưởng thức."

 

Nói tới đây, Phương phi trêu ghẹo nói: "Đại công chúa mới đầy tháng không lâu, bây giờ bệ hạ cũng có thể chôn xuống đất cho nàng ấy một vò."

 

"Đợi đến khi công chúa xuất giá, chính là rượu ngon đã ủ qua nhiều năm tháng."



 

Rượu quá ba tuần* vốn là lúc say lòng người, nhưng hoàng đế lại lập tức thanh tỉnh.

 

Chôn nữ nhi hồng? Chôn cái rắm ấy!

 

Phương phi thấy hắn đột nhiên đứng lên, vừa giật mình vừa nghi hoặc.

 

Sắc mặt hoàng đế nặng nề, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi mang theo sát ý.

 

Phương phi lo sợ bản thân đã làm gì đó chọc giận hắn, thở cũng không dám thở mạnh.

 

Lão phụ thân nổi lên sát ý là đối với nữ tế tương lai còn chưa biết tên, khuê nữ mới tròn trăng đã bị người khác nhắc nhở tương lai phải gả cho người ta.

 

Hoàng đế cảm thấy trái tim chợt đông cứng lại. Hay là g.i.ế.c quách tất cả nam hài ở độ tuổi phù hợp đi cho rồi?

 

Không được, như vậy quá hoang đường.

 

Vậy thì không cho khuê nữ xuất giá?

 

Nhưng mà ăn chay cả đời cũng quá thiệt thòi cho tiểu công chúa của hắn.

 

Kén rể?

 

Thật ra phò mã thì cũng tương đương với ở rể cho hoàng gia.

 

Cuối cùng, hoàng đế vỗ đùi, hắn quyết định rồi.

 

Chờ Sơ Nhi thành niên thì mỗi năm hắn sẽ tặng cho con bé mười hai nam sủng, một tháng đổi một người.

 

Tháng giêng sẽ là kiểu quân tử chi lan ngọc thụ.

 

Tháng hai đưa tới kiểu nam tính vạm vỡ, toàn thân cơ bắp.

 

Tháng ba thì là kiểu thiếu niên lang trẻ tuổi hăng hái.

 

Tháng tư thì điềm tĩnh cơ trí như cáo già.

 

Hoa cả mắt, không kịp nhìn.

 

Tất cả loại hình đều có như vậy, hắn không tin còn có con sói đuôi to nào dám ngậm nhóc con hắn nuôi lớn đi mất!

 

Vừa không cần xuất giá, cũng sẽ không cô đơn.

 

Hoàng đế tự khen thưởng cho sự thông minh của mình.

___

 

*Cái gọi là “tam tuần”, chính là ba lượt. Người chủ rót cho mỗi vị khách một lượt rượu, nếu như tuần là một vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc