Nhưng dần dần theo thời gian trôi qua, nàng cũng nhớ không rõ đã là ngày nào tháng nào.
Bà bà nói trên người nàng có quá nhiều hung sát khí, khắc phu khắc tử, phải nhốt ở trong phòng để loại bỏ hung sát khí.
Hứa Hân Xu đã sắp phát điên rồi, cả ngày không thấy ánh sáng, còn không thể nói chuyện với người khác.
Nàng chỉ có thể một mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu.
Hạ nhân nghe thấy nàng nói chuyện một mình còn lén lút bàn tán.
Nói lão phu nhân quả nhiên anh minh, đại thiếu phu nhân thật sự đã bị yêu ma bám vào người, một mình ở trong phòng không biết nói chuyện với ai.
Hứa Hân Xu không có cách nào cãi lại, không cách nào minh oan.
Nàng muốn nói không phải, nàng là bởi vì bị nhốt lại mới tự nói chuyện, không phải bị yêu tà bám vào người.
Nhưng không một ai tin tưởng nàng.
Hết đường chối cãi, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.
Nàng thật sự rất nhớ nhà, rất nhớ huynh trưởng.
Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ không tiếp tục tin lời lừa gạt rằng nam nhân sẽ yêu thương nàng một đời một kiếp.
Cũng sẽ không tiếp tục không nghe lời khuyên bảo của tẩu tẩu, ngu ngốc tin rằng gả thấp là có thể hạnh phúc cả đời.
Ai đó hãy cứu cứu nàng với!
Đột nhiên cửa mở ra, ánh sáng chói mắt lại lần nữa tiến vào phòng, chắc lại là thị nữ tới đưa cơm.
Hứa Hân Xu nhắm chặt hai mắt để làm giảm bớt cảm giác khó chịu khi ánh mặt trời bất ngờ kích thích đôi mắt.
Nhưng nàng vẫn cố gắng mở mắt ra, muốn bắt lấy ánh sáng không dễ có được này.
"Xu Nhi." Thấy bóng người mơ hồ ngược sáng mà đến, Hứa Hân Xu cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.
Sao lại có thể nghe thấy giọng của huynh trưởng chứ, nàng bị giam đến phát điên rồi, xuất hiện ảo giác sao?
Hứa Hân Xu c.h.ế.t lặng nghĩ.
Mãi cho đến khi bàn tay to quen thuộc đặt lên mái tóc rối bù của nàng, nàng mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
Nàng khàn giọng mở miệng: "Huynh trưởng?"
"Là ta." Giọng Hứa Lan Kỳ nghẹn ngào.
Giọng nói của muội muội trước kia trong trẻo như chim hoàng oanh, vừa nghe đã biết là cô nương được được chăm sóc rất tốt, được người nhà cưng chiều.
Nhưng bây giờ giọng muội ấy lại khàn khàn hệt như người già sáu bảy chục tuổi.
Hắn hận không thể lột da xẻo thịt đám người Khổng gia kia!
"Huynh trưởng, bọn họ bắt nạt ta!"
Hứa Hân Xu khàn giọng khóc lên, khóc đến tê tâm liệt phế, hệt như đứa trẻ rốt cuộc tìm được mẫu thân vậy.
Hứa phu nhân ở cửa nhìn mà chỉ cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Khổng gia nho nhỏ cũng dám bắt nạt cô nương Hứa gia bọn họ!
Là cảm thấy sống trong phú quý lâu lắm rồi, muốn tìm kích thích sao?
Hứa Lan Kỳ sai người đưa đồ tới, muốn trực tiếp đưa muội muội ra ngoài, lại bị Hứa phu nhân ngăn lại.
"Tiểu muội bị nhốt ở trong phòng vẫn luôn không thấy ánh sáng, chàng trực tiếp đưa muội ấy đi ra ngoài như vậy, là muốn muội ấy không còn đôi mắt nữa sao?"
Hứa phu nhân cởi xuống đai buộc trán của mình, buộc quanh mắt Hứa Hân Xu rồi mới dẫn người đi.
Chỉ trong chốc lát này, người Khổng gia đã đuổi tới nơi.
"Hứa đại nhân, Hân Xu là tức phụ nhà chúng ta, ngài không nói tiếng nào đã mang đi, có phải là quá vô lý hay không?"
Hứa phu nhân bị bà ta làm cho tức tới cười lên một tiếng, phản ứng nhanh hơn cả trượng phu mình mà mắng bà ta xối xả: "Cô nương chúng ta yêu chiều mười mấy năm, nuôi đến trắng nõn xinh đẹp gả đến nhà các người."
"Không tới hai năm đã bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, các người còn không biết xấu hổ nói là tức phụ nhà các người sao?"
"Sao? Các người coi Hứa gia chúng ta là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp sao?"
Sự việc bại lộ, Khổng phu nhân biết bọn họ đã đắc tội Hứa gia rồi.
Nhưng chỉ cần người không đi, hai gia tộc vĩnh viễn là quan hệ thông gia. Bọn họ càng sủng ái Hứa Hân Xu, cuối cùng sẽ vì Hứa Hân Xu mà cúi đầu.
Hứa Hân Xu nắm lấy tay áo Hứa phu nhân cầu xin: "Tẩu tẩu, muội muốn về nhà, cho dù c.h.ế.t muội cũng muốn c.h.ế.t ở trong nhà mình!"
Khổng phu nhân bày ra một nụ cười giả tạo, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: "Nhà lão đại*, xem con nói kìa, nơi này không phải là nhà của con sao? Con còn muốn đi chỗ nào?"
*Vợ thằng cả
Những lời này đối với Hứa Hân Xu chẳng khác gì lời thì thầm của ác ma.
Nàng hét lên một tiếng, lùi về phía sau, lao vào trong lòng Hứa phu nhân.
Hứa phu nhân kéo nàng vào trong lòng an ủi" Chớ sợ chớ sợ, Xu Nhi không sợ, huynh trưởng và tẩu tẩu nhất định sẽ mang muội về nhà."
Sau đó bà ngẩng đầu: "Khổng phu nhân, xin hỏi tiểu muội nhà ta đã phạm sai lầm gì? Mà các ngươi lại giày vò con bé đến như vậy!"
Khổng phu nhân như là trong nháy mắt có tự tin, lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Hai vị, cũng may là Khổng gia chúng ta độ lượng mới chịu chấp nhận tức phụ như vậy!"
"Ta đã tìm cao tăng tính một quẻ, lão đại nhà ta từ khi thành hôn, làm việc gì cũng gặp trắc trở."
"Thành hôn hai năm, bụng của Hứa Hân Xu không có một chút động tĩnh gì."
"Dù gì chúng ta cũng đã đồng ý với Hứa gia sẽ không nạp thiếp rồi, nên ta đã đi tìm cao tăng tính một quẻ cho bọn nhỏ."
"Hai người đoán xem cao tăng tính ra cái cái gì? Hứa Hân Xu này có mệnh khắc phu khắc tử!"
"Ta là đang giúp con bé sửa mệnh, là đang cứu nó!"
"Hai người còn không hiểu ý tốt, thử xem ngoài kia ai sẽ chịu cưới cái đồ sao chổi này chứ?"
Càng nói Khổng phu nhân càng cảm thấy chính mình mới là bên chiếm lý.
Vừa dứt lời, Hứa Lan Kỳ đã sắp tức c.h.ế.t rồi.
"Con đường làm quan của nhi tử bà không thuận lợi là do hắn không có năng lực."
"Chức vị hiện tại đã là cao nhất mà năng lực của hắn có thể làm được rồi!"
"Nếu còn hướng lên trên hắn kiểm soát không nổi sẽ xảy ra sai lầm."
"Hắn là muội phu của ta, nếu như thực sự có năng lực đã sớm chân đạp mây xanh rồi!"
"Nhi tử bà là đồ vô dụng, lại đẩy hết trách nhiệm lên người muội muội ta!"
"Bà có biết hay không, bà nhốt người lại lâu ngày sẽ c.h.ế.t người đó!"
"Cho dù cả đời không gả, muội muội ta cũng không cần bà đi sửa cái mệnh cách vớ vẩn kia!"
Khổng phu nhân lập tức trợn tròn mắt, cầm quạt lông chỉ vào Hứa Lan Kỳ, tay run lên vì tức giận:
"Hay lắm, thì ra là ngươi!"
"Lão đại nhà ta tài trí hơn người, có tướng làm quan to! Sao có thể không có năng lực?"
"Vốn tưởng rằng nhà thông gia các người còn có thể giúp đỡ, không nghĩ tới lại là đồ kéo chân sau!"
Hứa Lan Kỳ lười tiếp tục cãi cọ với bà già này, nếu là không có hắn, cái tên ngu xuẩn kia ngay cả chức vụ hiện tại cũng không làm nổi.
Nhưng là, loại người chỉ sống ở trong thế giới của mình, cho rằng trứng nhà mình chính là trứng vàng đệ nhất thiên hạ là nói mấy cũng không thông não được.
Khổng phu nhân còn muốn mắng tiếp, Khổng lão gia đã trở lại.
"Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, đây là có chuyện gì?"
"Khổng lang trung." Sắc mặt Hứa Lan Kỳ cực kỳ khó coi.
"Chuyện trong phủ của ông, ông còn hỏi ta?"
"Cái này..." Khổng lão gia thấy bộ dạng thê thảm của Hứa Hân Xu thì biết lần này lớn chuyện rồi.
Nhưng mà ông ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì!
Ông ta còn đang làm nhiệm vụ thì có hạ nhân chạy tới báo, Trung Thư Lệnh xông vào phủ bọn họ.
Ông ta đành quay qua hỏi phu nhân nhà mình.
Khổng đại công tử - trượng phu của Hứa Hân Xu ở phía sau chậm rãi đi tới.
Hắn ta thấy tình hình không ổn thì lập tức muốn chạy trốn, nhưng đã bị Khổng lang trung tóm lấy cổ áo.
"Tiểu tử thúi còn dám chạy, ngươi đã làm cái gì? Thê tử ngươi sao lại biến thành thế này?"
Khổng phu nhân thấy nhi tử bảo bối bị mắng thì vội vàng giải thích đầu đuôi chuyện này, Khổng lang trung nghe xong thái dương giật giật.
Nhưng việc cấp bách vẫn là phải trấn an Hứa Lan Kỳ đã.
"Hứa đại nhân, tại hạ bề bộn chính vụ, rất ít quản việc trong nhà nên mới để cho bọn họ gây ra việc này."
"Nhưng ngài yên tâm, sau này tại hạ sẽ đích thân trông coi, tuyệt đối sẽ không để hai kẻ ngu xuẩn này chạm vào một đầu ngón tay của lệnh muội!"
"Ngài xem, hôm nay vẫn là đừng đưa nhà lão đại đi, tránh để người khác chế giễu."