SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Bối Tịnh Sơ trợn tròn mắt, trên gương mặt non nớt của trẻ sơ sinh thoáng hiện ra một chút khiếp sợ, khiến hoàng đế không khỏi cảm thấy buồn cười.

 

[Ơ ơ ơ? Tình tiết ** đi chệch quá mức rồi đó! Ta không bị tráo đổi thành công sẽ dẫn đến hiệu ứng bươm bướm lớn như vậy sao! Để nam chính làm ám vệ cho ta á? Ta có thể nhận nổi sao?]

 

Bối Tịnh Sơ sợ hãi vung vẩy hai cánh tay.

 

Hoàng đế lại một lần nữa nghe thấy tiếng tích tích **, ánh mắt hắn tối sầm lại.

 

Mỗi lần tới lúc quan trọng, hắn sẽ không nghe thấy được tin tức mà nhóc con tiết lộ.

 

Hai tiếng ‘tích tích’ kia chẳng lẽ là cách Thiên giới che giấu vận mệnh của phàm nhân sao?

 

Sơ Sơ của hắn là kiểu Thần tiên giống như Tư Mệnh tinh quân có thể thấy được mệnh số của phàm nhân sao?

 

“Có điều chúng ta nên đặt tên cho tiểu đệ đệ là gì đây?” Hoàng đế làm như đang tự hỏi, thuận tay lau đi nước dãi Bối Tịnh Sơ nhỏ đầy ra áo.

 

[Người ta vốn tên Bối Tĩnh Chử, hiện tại bị phát hiện thân phận, ta cũng không biết nên gọi là gì. ]

 

Ám vệ Hoàng gia lấy chữ ‘Nhan’ làm họ, thế là tên của nam chính cứ vậy được quyết định: “Gọi là Nhan Chử đi.”

 

Hoàng đế quay trở lại án thư, cần cù chăm chỉ phê duyệt mấy chục cân sổ con, muốn làm một vị hoàng đế tốt thì phải thức khuya dậy sớm.

 

Bối Tịnh Sơ cảm thấy cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, vẫn nên làm một tiểu công chúa vui vẻ hết ăn rồi ngủ thôi.

 

Hai đứa nhỏ Nhan Chử và Bối Tịnh Sơ bị ma ma ôm đi, thi nhau ê ê a a dùng tiếng con nít mới hiểu giao lưu trong chốc lát, Nhan Chử cũng ngáp mấy cái rồi ngủ thiếp đi.

 

Lúc này Bối Tịnh Sơ mới nhớ tới, mình còn có một nhiệm vụ.

 

Nàng mở cửa hàng hệ thống ra xem, phát hiện điểm tích lũy đã biến thành một trăm, vừa đủ để mua một lá bùa trí lực hoặc bùa võ lực.

 

Bối Tịnh Sơ suy ngẫm một hồi, quyết định mua bùa võ lực.

 

Lại mở giao diện độ yêu thích, phát hiện bên trong có thêm hai người:

 

Tên: Lôi Ninh

 

Thân phận: Đại tướng quân Kim Ngô Vệ Nam Nha, Việt Triều* (nhị phẩm)

(*) Kim Ngô vệ thuộc 16 đội cận vệ của cấm quân Nam Nha

 

Tuổi tác: 35

 

Độ yêu thích: 45

 





 

Tên: Nhan Chử.

 

Thân phận: Ám vệ Hoàng gia (bản con nít)

 

Tuổi tác: 0

 

Độ hảo cảm: 50

 

Bối Tịnh Sơ: “...”

 

Ám vệ Hoàng gia bản con nít luôn à, cái hệ thống này cũng thông minh đấy chứ.

 

Những người xuất hiện trong cái giao diện này rốt cuộc là thế nào?

 

Bối Tịnh Sơ nghĩ mãi không ra.

 

Nàng vươn cánh tay nhỏ bụ bẫm, khó hiểu gãi đầu dưa của mình.

 

Da thịt trẻ sơ sinh quá non nớt, chỉ thoáng bất cẩn đã bị nàng gãi ra vết thương.

 

Người cha tiện nghi của nàng đang vùi đầu vào đống tấu sớ thò tay qua, phản ứng mau lẹ nắm lấy cái tay béo múp đang tự móc đầu mình của nàng.

 

Bối Tịnh Sơ bị bắt lấy móng vuốt thì không vui, vung quả đ.ấ.m nhỏ lên với hoàng đế.

 

Hoàng đế có chút kinh ngạc, lúc trước không hề phát hiện, thì ra sức lực của nhóc con lại lớn như vậy, không hề giống em bé mới chưa đầy nửa tháng tuổi chút nào.

 

Đúng là một hạt giống tốt để luyện võ.

 

Bối Tịnh Sơ không biết là, một quyền này của nàng phải trả giá rất đắt.

 

Một quyền khiến tương lai cẩu hoàng đế trực tiếp tống cổ nàng tới trường luyện võ.

 

Hoàng đế cầm một quyển tấu sớ, là danh sách cống phẩm năm nay mới trình lên.

 

Trước kia hắn đều sẽ giữ lại một vài món mình thấy hứng thú, còn lại thì trực tiếp thưởng cho lục cung và các cận thần tâm phúc.

 

Năm nay… thôi, đều để lại cho tiểu công chúa của hắn đi.

 

Kho tiền nhỏ của Bối Tịnh Sơ cứ thế có thêm một khoản dưới tình huống nàng không hay biết gì.

 

“Bệ hạ, Thục phi cầu kiến.”

 

“Tuyên.”

 



Thục phi xách theo hộp đồ ăn, eo mềm lắc lư, chậm rãi đi tới.

 

“Đa tạ bệ hạ đã cho thần thϊếp và Quý phi tỷ tỷ tự mình xử lý Lệ phi.”

 

Nàng ta và Quý phi trước kia đều đã có con, còn là hoàng tử.

 

Mẫu bằng tử quý mới được lên làm Phi.

 

Không nghĩ tới đứa trẻ ngày một suy yếu.

 

Trẻ sơ sinh c.h.ế.t yểu cũng là chuyện thường thấy, bọn họ cứ ngỡ là do vận may của mình không tốt, bản thân không có phúc.

 

Không nghĩ tới đều là do sữa độc hại chết!

 

Có thể đích thân xử lý hung thủ, cũng coi như làm tròn trách nhiệm của mẫu thân, tế điển nhi tử trên trời có linh thiêng.

 

Sau khi hai vị hoàng tử chết, Hoàng Thượng sốt ruột cầu con mới hứa hẹn ai sinh hạ được hoàng tử sẽ phong Hậu.

 

Lệ phi kia lại may mắn lập tức có thai.

 

May mà trời xanh có mắt, con trai của nàng ta cũng c.h.ế.t rồi.

 

“Tiểu hoàng tử mới phát tang, bệ hạ cũng phải chú ý thân thể, dùng bữa đúng giờ.”

 

[Xem ra hoàng đế không công bố thân phận nam chính ra ngoài, chỉ nói là đã chết. Như vậy cũng tốt, bằng không những người từng bị Lệ phi hãm hại rất có thể sẽ giận chó đánh mèo lên người nam chính. Hiện tại hắn không còn là hoàng tử nữa, cũng không cần phải mặc cho người nắn bóp.]

 

Hoàng đế lại có chút cảm động, khuê nữ cuối cùng cũng không mắng hắn là bạo quân nữa rồi.

 

Thục phi dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nâng bát canh đến, ghé vào trên người hoàng đế, giọng nói nũng nịu: “Thần thϊếp muốn sinh thêm một đứa bé cho hoàng thượng.”

 

Tuy rằng đứa con trước xấu số qua đời khiến nàng ta rất đau lòng, nhưng làm người thì vẫn phải hướng về phía trước, nàng ta muốn sinh thêm hoàng tử.

 

Trước kia, vào những lúc rảnh rỗi, hoàng đế vẫn rất phối hợp thậm chí là hưởng thụ việc phi tử ân cần săn sóc.

 

Nhưng hắn vừa quay đầu đã thấy Bối Tịnh Sơ mở to đôi mắt tròn xoe hứng thú bừng bừng nhìn mình, trong đôi mắt nhỏ kia đầy vẻ hóng hớt.

 

Rõ ràng tới mức hoàng đế không có cách nào lờ đi được.

 

Hoàng đế: “....”

 

Hắn đẩy Thục phi đang muốn ngồi lên đùi mình ra: “Khụ, tiểu công chúa còn ở đây đấy, chú ý chút.”

 

Thục phi cười duyên: “Tiểu công chúa còn nhỏ, nào đã hiểu được những chuyện này.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc