[Tín quốc công vì để nữ nhi của người thương trở thành Chu gia đại tiểu thư, đầu tiên là tìm người bắt cóc chính nữ nhi của mình.]
[Bằng không quần áo Chu Hoan Tửu vừa thấy liền biết là con nhà quyền quý, bọn buôn người nhà ai dám trực tiếp ra tay chứ?]
[Ở Việt Triều buôn người mà bị bắt được là tội tử hình.]
[Một năm sau khi thiên kim thật bị bắt, tên đầu óc mê muội kia đưa cho thiên kim giả tín vật, hơn nữa còn nói cho nàng ta chuyện của phủ Quốc Công.]
[Diện mạo của trẻ con thay đổi rất nhanh, mỗi ngày một khác, hơn nữa có những tín vật và ký ức kia, mọi người còn tưởng rằng thật sự đã tìm được người về.]
[Cái tên mê muội này còn sợ nữ nhi của mình trở về sẽ đoạt đi một chút tình thương của nữ nhi của bạch nguyệt quang, nên mới tẩy não Chu phu nhân để nàng ta không đối xử tốt với nữ nhi ruột của mình. Thật là cmn quá đỉnh!]
[Nếu không phải có một người phụ thân đầu óc có bệnh, một tiểu cô nương lai lịch không rõ làm sao có thể thiên y vô phùng* giả mạo tiểu thư công hầu suốt mười năm mà không bị phát hiện chứ.]
*Kín kẽ, không có chút sơ hở nào
Xem tới đoạn này, Bối Tịnh Sơ câm nín.
Mẹ ơi, giới quý tộc thật loạn.
Bối Tịnh Sơ thật sự muốn mắng người, đáng tiếc bây giờ còn nhỏ, ngôn ngữ không có tính công kích, nàng chỉ có thể nhịn.
[Haiz ~ tại sao trong lúc không thể mắng chửi người lại nghe được mấy cái chuyện đáng giận này, bổn bảo bảo thật là quá thảm mà.]
Thái Hậu bị “kịch hay” nhà mình làm cho ngốc, bà ấy chưa bao giờ biết đệ đệ mình lại thích nam nhân, chuyện này là quá sức tưởng tượng của bà ấy.
Cho dù có yêu tới đâu, nhớ mãi không quên như thế nào, cũng không thể đưa nữ nhi của người ta tới làm thế thân cho nữ nhi ruột của mình được.
Thật là... quá mức hồ đồ rồi.
Thái Hậu đã tràn đầy thất vọng đối với người đệ đệ này.
Vốn dĩ đã không có nhiều tình cảm.
Phụ mẫu của bà có con muộn, khi bà ấy tiến cung, Tín quốc công còn chưa có ra đời.
Chỉ là sau khi lên làm Thái Hậu, theo lệ thường mà sắc phong mẫu tộc, cho hắn một cái tước vị Quốc Công mà thôi.
Hiện tại phát hiện là một kẻ hồ đồ, lại càng không muốn để ý đến hắn.
Chu phu nhân thất hồn lạc phách không bao lâu thì cưỡng ép bản thân ngồi dậy.
"Tạ Thái Hậu nhắc nhở thiếp, nhưng hiện tại tiểu nữ còn chưa tìm về."
Nếu Thái Hậu đã không chán ghét thiếp, vậy mong Thái Hậu niệm tình huyết mạch tình thân mà tương trợ, thiếp vô cùng cảm kích."
Chu phu nhân trực tiếp nhấc váy quỳ xuống dập đầu.
Tín quốc công thấy thế cũng chỉ có thể phụ họa.
Nhưng hắn đã tính trước mọi việc rồi.
Nha đầu kia hiện tại hẳn đã sớm bị đưa ra khỏi thành vài trăm dặm, ngay cả chính hắn cũng không biết nó bị đưa đến đâu.
Hiện tại đi tìm chắc chắn là tìm không thấy.
Thái Hậu thì thầm vài câu với cung nhân bên người, để Chu tiểu thư trước hết không cần ra ngoài.
Bà ấy vốn dĩ không muốn làm hai người lo lắng, dự định để điệt nữ rửa mặt xong lập tức ra ngoài.
Nhưng hiện tại bà đổi ý rồi, bà muốn cho đệ muội biết gương mặt thật của đệ đệ, bằng không sau khi điệt nữ trở về sẽ còn đi lạc lần thứ hai.
Triều đình cuối cùng vẫn là sẽ nhận nữ nhi của gã sai vặt làm quận chúa.
"Ai gia đương nhiên sẽ giúp, nhưng khổ nỗi ai gia chỉ là người chốn hậu cung, thật sự là năng lực hữu hạn."
Vẻ mặt Quốc Công phu nhân đầy đau khổ: "Vâng, vậy thiếp cáo lui, thiếp còn muốn đi tìm nữ nhi."
Tín quốc công cũng làm bộ lo lắng sốt ruột, muốn cáo lui.
Kết quả Thái Hậu lại chuyển chủ đề: "Không vội, ai gia năng lực hữu hạn, nhưng ai gia có thể tìm hoàng đế, xin hắn điều động Ngự lâm quân."
Ánh mắt Quốc Công phu nhân sáng lên, Tín quốc công cũng trừng lớn hai mắt, tròng mắt sắp rơi ra ngoài tới nơi.
Nói là kinh hỉ thì biểu cảm này cũng lố quá đi, nhưng Thái Hậu lại biết cái tên đệ đệ ngu xuẩn này đang suy nghĩ cái gì.
"A Huệ, truyền ý chỉ của ai gia, nhờ hoàng đế toàn lực cứu hộ."
Tín quốc công lại tiến lên chắp tay, ngăn cản: "Tỷ tỷ, tiểu nữ sao có thể nhận nổi vinh hạnh như thế, điều động cả Ngự lâm quân, trận thế này cũng quá lớn!"
[Rất thâm nha tổ mẫu của ta, người đang ở ngay hậu điện mà ngài lại nói là không tìm được.]
[Cặn bã đoạn tụ chuyên đi lừa nữ nhân lập tức hiện nguyên hình!]
Chu phu nhân cũng biết, chỉ vì một nữ nhi của quốc công phủ mà phải xuất động Ngự lâm quân thì thật sự là quá mức hưng sư động chúng, thậm chí là không có khả năng.
Cho nên khi Thái Hậu nói muốn thỉnh Hoàng Thượng ra tay, Chu phu nhân đã vô cùng vui mừng.
Nhưng vì để tìm được con, chút chuyện đi quá giới hạn này tính là cái gì, càng không cần nói việc này là do chính miệng Thái Hậu nói ra.
Điều khiến nàng ta không ngờ được chính là Tín quốc công lại từ chối.
Chu phu nhân thiếu chút nữa đứng không vững, xương cốt toàn thân đều như hóa đá.
Nàng ta quay đầu một cách cứng đờ nhìn sang người bên gối của mình.
Chu phu nhân biết trượng phu không phải là người có tính tình bảo thủ.
Cho nên lấy lý do vì sợ trận thế quá lớn mà từ chối, không phải việc mà hắn có thể làm ra được.
Chỉ có thể nói là... hắn không muốn đi tìm.
Hắn không muốn đi tìm nữ nhi của bọn họ.