[Đúng vậy đúng vậy, ta còn nhỏ không hiểu gì đâu, hai người đừng bận tâm đến ta, tiếp tục làm chuyện của hai người đi, ta còn chưa từng xem trực tiếp tại hiện trường bao giờ đâu!]
Hoàng đế: Khí tiết tuổi già khó giữ được.
Mắt thấy Thục phi vẫn muốn tiếp tục, hoàng đế nghiêm mặt.
Thục phi thấy vẻ mặt này là biết hắn sắp nổi giận, không dám nịnh nọt cầu sủng nữa, xám xịt trở về tẩm cung.
[Mỹ nhân đã sáp tới như vậy rồi mà ngài còn từ chối, ngài cai giới rồi à? Không muốn tạo người mà vẫn muốn có con? Ngài mơ đẹp quá nhỉ!]
Bạo quân 22 tuổi mới có mỗi nàng là trưởng nữ.
Cổ nhân ở cái tuổi này, con cái đều có thể sai đi mua nước tương được rồi.
Khó trách hắn sốt ruột như vậy.
Hoàng đế: ... Cũng không nhìn xem là ai phá hỏng chuyện tốt của hắn.
…
Hôm nay Ngự Thư Phòng vẫn náo nhiệt như thường lệ, Thục phi vừa đi, Lôi tướng quân lại tới cầu kiến.
“Bệ hạ.”
Lôi tướng quân vừa vào cửa đã bụp bụp quỳ xuống, giọng nói thô lỗ chất chứa đau thương: “Thần đã tra được, phu nhân nhà thần là gian tế do Lỗ Vương phái tới, nhà mẹ đẻ nàng ta đã sớm là người của Lỗ Vương!”
Càng khiến cho Lôi tướng quân đau lòng hơn chính là: “Một ngày làm phu thê, trăm năm ân ái, nàng ta vậy mà lại muốn thần chết!”
Bối Tịnh Sơ nhớ ra vị Lỗ Vương này là ai rồi, là đệ đệ ruột của hoàng đế.
Hai vị hoàng tử trước của hoàng đế đều bị Lệ phi hại chết, 22 tuổi mới sinh hạ nam chính.
Tuy rằng nam chính cũng không phải con ruột hắn.
[Cha thân yêu ơi ~ Lỗ Vương thấy ngài không có hoàng tử, chỉ chực chờ ngài băng hà sẽ lên thượng vị đấy. Thế mà ngài còn mắt mù cho rằng vị đệ đệ này của mình trong sáng vô hại, muốn tìm một chút tình huynh đệ quý giá chốn hoàng tộc trên người hắn ta.]
Trong nguyên tác có nhắc tới một câu, khi hoàng đế đoạt vị đã tranh đấu điên cuồng với các huynh đệ.
Cho nên sau khi thượng vị, hắn mới muốn bù đắp tình huynh đệ cho tiểu đệ đệ duy nhất còn sót lại.
Lỗ Vương lại chỉ ngóng trông hoàng huynh c.h.ế.t sớm để hắn ta có thể kế vị.
Dẫu sao trong lịch sử vẫn có rất nhiều vị hoàng đế đoản mệnh mới hai ba mươi tuổi đã chầu trời. Tuy bạo quân tính tình tàn bạo, song ít nhất xử lý chính sự vẫn cần cù liêm chính.
Ngay cả hậu cung cũng không phải vì ham mê sắc đẹp, mà chỉ là vì muốn hoàn thành KPI tạo người, miễn cưỡng dành ra chút thời gian rảnh mà ghé thăm.
[Dựa theo thời gian biểu hiện tại của ngài, mỗi ngày ngủ không đủ năm tiếng, nếu một ngày nào đó đột tử trên án thư cũng không phải việc lạ. Hơn nữa ngài mắc bệnh đa nghi, tự mình ra tay g.i.ế.c hết văn thần võ tướng trung thành với ngài, kết quả giúp hắn ta thượng vị không hề có trở ngại gì.]
Hoàng đế: … Con lễ phép chút được không?
Nghe thấy mấy lời này, hắn cũng ngẫm nghĩ lại. Nói thật, cuối cùng bị Lỗ Vương đoạt ngai vàng, cũng tốt hơn là bị Nhan Chử giả mạo huyết mạch của hắn ngồi lên.
Kết quả Bối Tịnh Sơ lại dội cho hắn một cú như sét đánh ngang tai: [Con mẹ nó tên kia đúng là thiên tài, hắn tìm được nữ chính cửa nát nhà tan, bồi dưỡng nàng đi mê hoặc nam chính, biến nam chính thành hôn quân. Cuối cùng khuấy đảo giang sơn thành một nồi cám heo, anh tài lương thần đều bị quét sạch, để cho ngoại tộc đánh vào không tốn chút sức, dễ tới mức bọn chúng phải cảm tạ ông trời luôn.]
Hoàng đế phun ra một búng m.á.u tươi, cái đồ ngu xuẩn này!
Cho dù vương triều bị lật đổ hắn cũng không tức giận đến vậy!
Bởi vì đó là đấu tranh nội bộ, cùng lắm thì hoàng tộc đổi họ mà thôi.
Nhưng bị bọn mọi rợ thảo nguyên xâm lấn, cái này gọi là diệt chủng, mất nước!
Hoàng tộc đổi họ và diệt chủng mất nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mọi văn hóa, tập tục đều sẽ bị hủy hoại.
Mà thần dân của hắn sẽ trở thành vong nô, trở thành người hạ đẳng thấp kém nhất.
Hoàng đế tức giận tới mức trước mắt biến thành màu đen, hận không thể hiện tại bóp c.h.ế.t tên khốn Lỗ Vương kia.
Lôi tướng quân thấy sắc mặt hoàng đế đen như đ.í.t nồi, còn tưởng rằng hắn đang bất bình thay mình, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.
Thề sau này nhất định càng thêm trung thành với Hoàng Thượng.
“Khanh làm tốt lắm, tạm thời đừng rút dây động rừng.”
…
Khi Lôi tướng quân về phủ thì chỉ thấy cảnh bé gái năm tuổi đang bị ma ma đè vai, quỳ gối trước chính phòng.
Lôi phu nhân ngồi trên ghế bát tiên cao cao tại thượng, chậm rãi uống trà: “Biết sai ở đâu chưa?”
Lôi Niệm Nhi không nói tiếng nào.
Lôi phu nhân ném thẳng chung trà vào người nàng, nước trà nóng xối ướt đẫm cả người.
Lôi Nam Nhi ngồi bên cạnh Lôi phu nhân, hếch cằm nhìn xuống tỷ tỷ gần đây không chịu nghe lời.
“Ngươi càng ngày càng kiêu ngạo rồi, còn dám mắng muội muội của mình.”
Lôi Niệm Nhi phản bác: “Ta không có mắng! Là nó không cho phép ta học giỏi hơn nó, ta mới biện giải một câu.”
Lôi phu nhân vỗ bàn, chén sứ bên trên rung lắc dữ dội.
Nàng ta cả giận nói: “Còn dám tranh luận? Người đâu, vả miệng, để nó biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Một thứ nữ mà cũng dám ưu tú hơn nữ nhi của ta.”
Trước kia hai đứa nhỏ gây gổ với nhau thế nào không cần nàng ta ra tay, hạ nhân thấy thái độ của chủ mẫu là biết nên làm gì rồi.
Kết quả cái tên Lôi Ninh đáng c.h.ế.t kia cũng không biết sao lại niệm tình cha con với Lôi Niệm Nhi, bắt đầu chú ý tới nó.
Dẫn tới vừa rồi Nam Nhi sai người ném nó vào hồ nước mà không có hạ nhân nào dám ra tay.
Sao có thể để yên được?
Hôm nay nàng ta phải cho đám hạ nhân thấy, trong phủ tướng quân này ai mới là chủ nhân.
“Các ngươi đang làm cái gì đó!”
Lôi tướng quân gầm lên một tiếng.
Lôi phu nhân không hề hoảng hốt, cũng không thèm đứng dậy nghênh đón, chỉ nói với về phía cửa: “Thϊếp thân làm chủ mẫu, dạy dỗ con của thị thiếp cũng không được sao? Tướng quân đang nổi giận cái gì? Chính miệng ngài đã hứa hẹn với thiếp, ở trong phủ tướng quân không ai được cãi lời thiếp mà!”
Lôi phu nhân biết Lôi Ninh thích mình.
Tuy hắn chỉ là tên thô bỉ quê mùa, nhưng lại đối xử với nàng ta thì miễn chê. Nếu không phải ngoại hình hắn quá xấu khiến nàng ta ghê tởm, nói không chừng nàng ta cũng yêu hắn rồi.
Đừng thấy Lôi Ninh đang hung dữ quát to mà nhầm, lát nữa chắc chắn sẽ lại tới dỗ dành nàng ta thôi.
Tới rắm cũng không dám đánh một cái.
Đáng tiếc là Lôi phu nhân không biết, đó đã là chuyện của quá khứ rồi.
Kể từ khi biết người bên gối vẫn luôn muốn mình chết, Lôi tướng quân bị tình yêu làm mù con mắt cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Niệm Nhi, con đứng lên.”
Ma ma đang đè Lôi Niệm Nhi liếc nhìn Lôi phu nhân một cái.
Lôi Ninh thấy vậy càng thêm tức giận, hắn tiến lên trực tiếp đạp ma ma kia một cước, một tay nhấc Lôi Niệm Nhi lên.
“Nàng là chủ mẫu, không dám đòi hỏi ngươi yêu thương con của thị thiếp, cũng không bắt nàng phải đối xử với bọn nhỏ bình đẳng, chỉ là không đối xử hà khắc mà nàng cũng không làm được sao?”
Lôi phu nhân bị mấy lời này dọa rồi, Lôi Ninh chưa bao giờ nổi giận với nàng ta như vậy.
So với hiện tại, trước kia hắn đúng là không biết giận.
“Phụt thân, ngài hung dữ với nương làm gì!”
Lôi Nam Nhi nhảy xuống khỏi ghế, hai ba bước chạy đến chắn trước mặt Lôi phu nhân.
Lôi phu nhân hoàn hồn, trách ngược lại hắn: “Lôi Ninh chàng giỏi lắm, chàng cũng dám lớn tiếng với ta! Chàng đỏ mặt tía tai cho ai xem hả! Một thứ nữ mà thôi, nếu ta còn không xử lý được, ta đây làm chủ mẫu có ích gì.”
Dựa theo phán đoán của Lôi phu nhân, sau khi nàng ta nói ra những lời này, bất kể Lôi tướng quân có tức giận đến đâu cũng sẽ lập tức mềm mỏng lại ngay.
Lôi Niệm Nhi đứng ở bên cạnh, vừa rồi được phụ thân cứu giúp nàng thật sự rất vui, nhưng nàng cũng không cho rằng a gia sẽ vì mình mà đối nghịch với phu nhân.
Nàng mới chỉ năm tuổi, không hiểu chuyện tình cảm của người lớn.
Không rõ vì sao phụ thân vẫn luôn không thích nàng và di nương.
Nhưng nàng biết, phụ thân sẽ không giúp mẫu tử bọn họ, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lôi Niệm Nhi đã không còn ôm mong đợi gì với người phụ thân này từ lâu rồi.
Hạ nhân hầu hạ Lôi phu nhân cũng là lần đầu nhìn thấy tướng quân nổi giận như thế, nhưng bọn họ không hoảng hốt sợ hãi, ai nấy đều cụp mắt xem diễn như chuyện không liên quan đến mình.
Sợ cái gì chứ?
Dù sao tướng quân tuyệt đối sẽ không nỡ làm gì phu nhân đâu, ồn ào không quá nửa ngày, tướng quân sẽ lại tung ta tung tăng tới xin lỗi mà thôi.