SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán. Lần đầu tiên trong đời, nàng thấy phụ thân khiển trách đích muội.

 

“Con còn thiếu trang sức hay gì? Tại sao lại cướp của tỷ tỷ, lễ nghĩa tôn kính trưởng tỷ con học xong vứt đi đâu hết rồi?”

 

Lôi Ninh là kiểu võ tướng to lớn thô kệch điển hình, lúc nghiêm mặt trông cực kỳ dọa người.

 

Lôi Nam Nhi kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi.

 

Trước kia cho dù nàng ta có làm chuyện quá đáng hơn với tỷ tỷ thì phụ thân mẫu thân đều sẽ dung túng cho nàng ta.

 

Ngẫu nhiên có ngày nàng ta không quậy phá, thậm chí còn được khen là trưởng thành, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

 

Hôm nay chỉ cướp cây trâm thôi cũng bị mắng một trận.

 

Lôi Nam Nhi ném trâm ngọc xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.

 

“Con sẽ mách mẫu thân!”

 

Dứt lời, nàng ta tủi thân khóc lóc chạy đi.

 

Lôi Niệm Nhi nhìn chiếc trâm ngọc vỡ nát, cẩn thận nhặt lên.

 

“Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, ngày mai phụ thân mua cho con cái khác tốt hơn!” Hắn là nam nhân thô lỗ không hiểu mấy thứ này, nhưng vẫn biết lựa mấy thứ đồ đắt tiền mà mua chắc chắn không sai.

 

Hắn cũng thường hay mang mấy món đồ chơi nho nhỏ về cho phu nhân và đích nữ.

 

Lôi Niệm Nhi lắc đầu: “Cái này không giống, đây là quà phụ thân tặng cho con trong ngày sinh nhật, con chỉ nhận được mỗi món quà này từ người mà thôi.”

 

Lúc này Lôi Ninh mới nhớ ra, có lần mình tiện tay mang đồ trở về đến chỗ tiểu thiếp.

 

Được nhắc nhở sắp tới sinh nhật của Lôi Niệm Nhi thì tiện tay tặng cho con bé.

 

Hiện tại hắn mới ý thức được, có phải mình đã bất công quá rồi không.

 

Tới chính viện, phu nhân vừa vào bàn cơm đã trách cứ hắn, sao lại vì một thứ nữ mà quở trách Nam Nhi.

 

Lôi tướng quân không vui: “Niệm Nhi cũng là nữ nhi của ta, là Nam Nhi làm chuyện quá đáng ta mới nói nó mấy câu, còn chưa động tay động chân gì, nàng đừng quá nuông chiều nó.”

 

Lôi phu nhân ném đũa: “Chàng giỏi rồi Lôi Ninh, chàng còn muốn đánh con sao?”

 

Lôi tướng quân nhíu mày: “Ta không định...”

 

Lôi phu nhân che mặt khóc nức nở: “Trước kia chàng từng nói tuyệt đối sẽ không cho người khác sinh con trước thiếp, kết quả lại để một thiếp thất mang thai trước, còn không nỡ phá đi, khiến Nam Nhi đường đường là đích trưởng nữ lại biến thành đích thứ nữ, ấm ức nó phải chịu tính thế nào đây?”

 



Lôi tướng quân mềm lòng, chuyện vẫn chưa điều tra ra, hắn không muốn tin phu nhân nhà mình là mật thám.

 

Lời tiểu công chúa nói cũng chưa chắc đã đúng.

 



 

Tiểu công chúa nói không đúng trong miệng hắn lúc này đang ở nội điện Ngự Thư Phòng uống sữa.

 

[Phì phì, vị sữa hôm nay lạ quá, hình như là bị hỏng rồi!]

 

Nội điện và án thư trong Ngự Thư Phòng chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ, hoàng đế có thể nghe thấy tiếng lòng của nhóc con.

 

Hắn lấy làm lạ.

 

Hỏng rồi? Sữa cho hoàng tử công chúa uống đều là sữa mới nhất, còn là sữa vắt trực tiếp từ nhũ mẫu, sao có thể hỏng được.

 

Nội điện, nhũ mẫu đè đầu Bối Tịnh Sơ vào trước ngực, Bối Tịnh Sơ cố gắng nghểnh cái cổ không có sức, kiên quyết không uống một ngụm.

 

[Cứu mạng, ai tới cứu ta với, ta không muốn uống sữa của bà ta, sữa hôm nay thật khó uống!]

 

“Đi ôm tiểu công chúa đến đây, mau lên.”

 

Tưởng công công không nhiều lời, lập tức đi qua giải cứu Bối Tịnh Sơ.

 

Bối Tịnh Sơ mềm oặt ghé vào trên cánh tay của người cha tiện nghi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại thấy đau bụng.

 

[Đau bụng quá hu hu hu.]

 

Cùng với một tiếng này, bên tai hoàng đế truyền đến tiếng trẻ con khóc ré lên, khiến hắn suýt thì thủng màng nhĩ.

 

Nếu không phải là con ruột, hắn chắc chắn sẽ ném nhóc con ồn ào này ra ngoài.

 

“Truyền thái y.” Hoàng đế ra lệnh.

 

Hoàng đế đích thân tra lệnh nên người tới đương nhiên là viện trưởng Thái Y Viện, bộ râu trắng toát kia thoạt nhìn rất đáng tin cậy.

 

Sau khi chẩn bệnh, ông ta chắp tay nói: “Tiểu công chúa không có gì đáng ngại.”

 

[Không đáng ngại cái đầu ông ấy! Bà đây đau bụng! Thế này còn không đáng ngại, thế nào mới đáng ngại, tặng nó cho ông có muốn thử không, ông đang bắt nạt trẻ con không biết nói hả, cái đồ lang băm!]

 

Hoàng đế híp mắt: “Tiểu công chúa đã khóc thành như vậy rồi, ngươi còn dám nói không đáng ngại? Ngay cả trẫm ngươi cũng dám lừa sao?”

 



“Bẩm bệ hạ, trẻ sơ sinh khóc là chuyện bình thường, không thể chứng minh có bệnh được.”

 

Viện Trưởng Thái Y viện cảm thấy hoàng đế chỉ đang lo lắng cho con quá mức mà thôi.

 

Bối Tịnh Sơ không có cách nào nói ra mình đau bụng, hoàng đế càng không thể nói mình có thể nghe được tiếng lòng của công chúa, đây đúng là bắt nạt em bé không biết nói mà.

 

Hắn đang định sai người kéo tên lang băm này xuống, nhưng nghĩ tới Bối Tịnh Sơ nói mình là bạo quân, đành nhịn xuống.

 

Đúng lúc này, tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ lại vang lên: [Thẩm thái y đâu? Tìm Thẩm thái y tới thì tốt rồi, hắn là thái y có y thuật tốt nhất toàn *. Nhưng bởi vì tuổi tác quá trẻ mà không ai tin vào năng lực của hắn, người có tài đáng tiếc lại không gặp thời, chờ tới khi xảy ra ôn dịch nghiên cứu ra phương thuốc lại bị người khác mạo danh cướp mất công lao.]

 

Hoàng đế nghe vậy không khỏi kinh ngạc, còn có chuyện này nữa sao?

 

Hắn gọi Tưởng công công đến, nhỏ giọng căn dặn: “Tìm một ngự y họ Thẩm tới đây.”

 

Viện trưởng Thái Y viện không phục, bệ hạ đây là đang nghi ngờ y thuật của ông ta, muốn tìm một ngự y khác.

 

Toàn bộ Thái Y Viện thậm chí khắp thiên hạ, lấy đâu ra đại phu có y thuật tốt hơn ông?

 

Không phải chỉ là con nít khóc quấy thôi sao, cần gì phải làm quá lên vậy chứ.

 

Còn chỉ đích danh một tên ngự y họ Thẩm nữa. Vô danh tiểu tốt ở đâu vậy, ông ta còn chẳng có chút ấn tượng nào.

 

Thái Y Viện.

 

Một vị ngự y trẻ tuổi đang xử lý dược liệu.

 

Vốn dĩ loại chuyện lặt vặt này nên để dược đồng làm, nhưng mấy ngày trước dược đồng của hắn mới bất cẩn té ngã.

 

Hắn tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, các ngự y khác đều có hai ba dược đồng, nhưng Thái Y Viện chỉ phân cho hắn một dược đồng mà thôi.

 

Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể tự mình làm.

 

Cho dù hắn tự nhận tài hoa không thua người khác, đáng tiếc giới y học lấy kinh nghiệm nhìn người, có thiên phú đi nữa cũng phải tích lũy mới được.

 

Trừ phi được quý nhân thưởng thức.

 

Song, thế gian này không thiếu Thiên Lý Mã, chỉ là Bá Nhạc* khó tìm.

*Bá Nhạc: ông là người nước Tần thời Xuân Thu, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay tên ông dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

 

“Thẩm thái y ở đâu?”

 

Các thái y đều ngẩng đầu nhìn qua.

 



“Đây không phải là Tưởng công công sao? Ngài tìm ai vậy? Bệ hạ cho truyền à?” Một vị thái y già tới nghênh đón.

 

Người ở ngự tiền của bệ hạ, cho dù chỉ là hoạn quan bọn họ cũng phải nịnh bợ ba phần.

 

“Bệ hạ cho mời một vị thái y họ Thẩm.”

 

“Thái y họ Thẩm?” Người nọ sửng sốt, Thái Y Viện bọn họ có thái y nào họ Thẩm sao?

 

Thấy thái y già không nói lời nào, Tưởng công công có chút khó hiểu.

 

Chẳng lẽ Thái Y Viện không có thái y họ Thẩm sao? Vậy thì không được, đây chính là thánh chỉ.

 

Hôm nay dù có phải bắt một người sửa họ tại chỗ cũng phải mang về một vị thái y họ Thẩm.

 

Ở trong góc, Thẩm thái y do do dự dự giơ tay: “Công công tìm ta sao?”

 

Hắn không chắc chắn lắm, Hoàng Thượng tìm người xem bệnh, nên tìm thái y lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú, không nên tìm hắn mới phải.

 

“Ngươi là Thẩm thái y sao?”

 

Hắn gật đầu.

 

“Vậy thì đúng rồi, đi theo ta.”

 

Tưởng công công dẫn người tới Tuyên Thất Điện.

 

“Bệ hạ, Thẩm thái y tới rồi.”

 

Lần đầu tiên diện thánh, Thẩm thái y cực kỳ cẩn trọng.

 

“Ngươi tới xem bệnh cho tiểu công chúa đi.”

 

Viện trưởng đứng ở một bên len lén bĩu môi. Bệ hạ không tin ông ta, lại đi tìm một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa tới xem bệnh, đúng là quá hồ đồ mà.

 

Thẩm thái y bắt mạch xong, lại quan sát sắc mặt Bối Tịnh Sơ, cuối cùng hỏi: “Xin hỏi tiểu công chúa gần đây đã ăn những gì?”

 

Hoàng đế trả lời: “Chỉ uống sữa của nhũ mẫu.”

 

“Có thể lấy một ít sữa tới cho thần quan sát được không?”

 

Viện trưởng xen mồm hỏi: “Sao nào, chẳng lẽ Thẩm thái y kiểm tra ra tiểu công chúa mắc bệnh gì rồi sao?”

 

Viện trưởng cảm thấy hắn đang cố tình ra vẻ cao thâm, chút mánh lới này mà cũng dám bày ra trước mặt bệ hạ, không sợ rơi đầu sao.

 

Bình luận

Truyện đang đọc