Mặc dù chỉ là khu vực kinh thành, nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu, chỉ cần Hứa Hân Xu sẵn sàng đi đến những nơi khác, việc sản lượng lương thực cả nước tăng lên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hắn không khỏi liếc nhìn Bối Tịnh Sơ, người đang nhìn Hứa Hân Xu với đôi mắt đầy ngưỡng mộ, thực sự là bảo bối tốt của trẫm.
Triều đại này không thể thiếu con bé được.
Đúng lúc, hoàng đế chưa kịp nói gì thì Hứa Hân Xu đã tự mình nói ra: “Sau khi thành công phổ biến rộng rãi, thần muốn đi du lịch các châu phủ khác, điều chỉnh phương pháp trồng trọt tốt nhất cho từng nơi.”
“Chuẩn, ái khanh lần này lập được công lớn, trẫm phong tước vị cho ngươi có được không?”
Đối với nhân tài, hoàng đế luôn rất hào phóng, cho đủ chỗ tốt mới có thể để người khác bán mạng cho hắn.
Tiền triều sụp đổ chính là vì bổng lộc của quan viên quá thấp.
Gian khổ học tập mười mấy năm, làm việc bán mạng, nhưng bổng lộc lại chỉ đủ để người nhà ăn cơm no.
Bọn quan viên vì chạy đua tài lực mà tham ô thành phong trào, làm cho triều đình trực tiếp sụp đổ.
Cho nên các hoàng đế Việt Triều tiếp thu kinh nghiệm, đặc biệt là Bối Hằng, đối xử với người của mình rất là hào phóng.
Nhưng Hứa Hân Xu lại từ chối.
“Bệ hạ ban thưởng, thần vạn lần không dám chối từ. Nhưng trong tình huống hiện tại phong thưởng hậu hĩnh không thể phục chúng.”
Bởi vì thành quả nghiên cứu mà nàng mong muốn là có thể tăng gấp đôi sản lượng lương thực, nhưng kết quả chính thức còn phải đợi đến kỳ thu hoạch lúa mạch mới thật sự xác định được.
“Mùa thu hoạch chân chính vẫn còn chưa tới, thần hy vọng đến lúc đó có thể đường đường chính chính nhận phong thưởng của bệ hạ.”
Hoàng đế cảm thấy có lý, cuối cùng chỉ là thăng chức cho Hứa Hân Xu.
Nàng trở lại phòng của mình, mặt mày vui vẻ như tắm gió xuân.
Tuy rằng sắc mặt tiều tụy, đầu còn hơi choáng một chút.
Nhưng niềm vui khi nghiên cứu có thành quả đã khiến cho nàng quên đi sự mệt mỏi.
Nữ quan ở cách vách tiến vào gặp nàng. “Hân Xu lại đi diện thánh sao?”
“Không hổ là nữ quan được bệ hạ yêu thích, bệ hạ sủng ngươi như thế, tại sao lại không phong ngươi làm phi tử luôn đi?”
Giọng điệu Hạ Nhu rất nhẹ nhàng, dáng vẻ giống như có ý tốt quan tâm nàng, nhưng Hứa Hân Xu lại cảm thấy không vui.
“A Nhu, ta thật sự chỉ làm việc cho bệ hạ, không phải là lấy sắc thờ người, hi vọng ngươi đừng tự tiện phỏng đoán quan hệ của ta với bệ hạ.”
“Cho dù chúng ta có quan hệ tốt, nhưng nếu để người khác nghe được, ngươi sẽ bị phạt đó.”
Hạ Nhu vội nói: “Vâng vâng vâng, ta biết rồi.”
Nhưng nghe trong câu nói lại giống như có vị chua.
Hứa Hân Xu nhíu mày, nàng đã giải thích rất nhiều lần mà nàng ta vẫn không chịu tin.
Hạ Nhu ra vẻ như là đang suy nghĩ cho nàng mà khuyên bảo: “Thừa dịp bệ hạ hiện tại còn nhớ tới ngươi, Hân Xu ngươi tốt nhất nên xin một cái danh phận, nếu không vẫn luôn là nữ quan, làm sao được nở mày nở mặt như làm phi tần được!”
Hứa Hân Xu mệt mỏi, cũng lười trách nàng ta.
Thân vẫn luôn ở địa vị cao, lại không có chút thành tích nào.
Người khác sẽ suy đoán bệ hạ và nàng có quan hệ mập mờ, nhưng thật ra mối quan hệ của bệ hạ và nàng chính là đế vương và thần tử, là ông chủ và tiểu nhị mà hắn dùng quen tay mà thôi.
Nhưng là hiện tại đã tốt rồi, chờ đến lúc thu hoạch vụ mùa, thành quả của nàng công bố ra khắp thiên hạ, tất cả lời đồn đều sẽ tự động sụp đổ, Hứa Hân Xu cũng lười đi giải thích.
Không lâu sau, chiếu thư thăng chức đã ban xuống, các nữ quan ở chung quanh đều tới chúc mừng.
Không ai chú ý tới trong số đó có một người tiếu lý tàng đao*.
Ẩn sâu đằng sau nụ cười của Hạ Nhu là sự khinh miệt đầy oán độc, lại thăng phẩm cấp nữ quan sao……
Vậy thì như thế nào?
Còn không phải là không có phong phi.
Hứa Hân Xu hiện tại là ngũ phẩm Thượng Nghiên, nhưng khi nhìn thấy phi tần lục phẩm cũng vẫn phải hành lễ vấn an không phải sao.
Cho dù phẩm cấp có cao tới đâu, địa vị cũng không bằng phi tần.
Không được bệ hạ thừa nhận, phỏng chừng cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Nhưng mà nhìn nàng ta cứ từng bước thăng chức thật là làm cho người ta thấy chướng mắt.
Không, là từ khi nàng ta đột nhiên chuyển đến đã rất chướng mắt rồi.
___
*Trong nụ cười cất giấu d.a.o găm, bên ngoài thì tỏ ra vui vẻ, thân thiện, nhân nghĩa, nhưng trong lòng thì không ưa người đó, thậm chí ghét bỏ, và luôn tìm cách hãm hại, loại bỏ người đó. Trường hợp này cũng giống như câu dân gian thường nói: "miệng nam mô, bụng bồ d.a.o găm".