SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Đột nhiên, trước cửa lại lần nữa ồn ào, toàn bộ người chặn cửa đều bị đánh ngã, Đồng Hoài Ân mang theo người xông tới, bắt đám người có ý đồ xấu kia lại.

 

Chuyện phải nói từ sau khi thi đình kết thúc.

 

Sau khi từ chối yêu cầu của Hữu Thượng Thư, hắn một người bước lên con đường về quê, lại bị bệ hạ triệu kiến.

 

Nói Hữu Thượng Thư đã sắp xếp một đám người đi chặn g.i.ế.c vị hôn thê của hắn.

 

Được nhắc nhở, vốn dĩ hắn chuẩn bị từ từ trở về lập tức tăng hết tốc lực.

 

Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, xương hông đều sắp tan thành từng mảnh, lại không dám nghỉ ngơi.

 

Mới vội vàng đuổi tới vừa kịp lúc.

 

Nhìn thấy tình cảnh trong phòng, người được hoàng đế sắp xếp mai phục tại bên ngoài phất tay.

 

[Tiểu tử này chạy tới rồi, chúng ta không cần ra mặt nữa!]

 

Trong phòng, quan sai khống chế lại đám lưu manh, Đồng Hoài Ân đi tới nắm lấy tay Hương Xảo: “Xảo Xảo, nàng không sao chứ?”

 

Hương Xảo tỉnh táo lại, nàng mỉm cười, tuy rằng nàng rất bối rối trước tình cảnh này nhưng nàng cũng biết người muốn mạng của nàng nhất định không phải Đồng Hoài Ân.

 

Tình cảm của bọn họ tốt ở chỗ hai bên đều có miệng, có hiểu lầm gì lập tức nói ra, cho nên nàng hỏi:

 

“Bọn họ nói rằng chàng muốn g.i.ế.c ta, chê ta cản trở con đường vinh hoa của chàng?”

 

Đồng Hoài Ân cực kỳ hoảng sợ: “Tiểu tử ngươi dám!”

 

“Đám khốn nạn này, g.i.ế.c người còn muốn tru tâm. Hương Hương, tình yêu của ta đối với nàng có trời đất chứng giám, nàng phải tin ta!"

 

Đồng Hoài Ân làm nũng lắc lắc cánh tay nàng, đôi mắt chó ươn ướt.

 

Bị hắn dùng ánh mắt ấy nhìn, hắn nói gì nàng cũng tin.



 

Sau khi bị đẩy ra, cô nương chua ngoa đứng dậy từ dưới đất, bị hai cái người thích ra vẻ kia làm chua đến ê cả răng, căn bản nhìn không nổi.

 

Còn ghét bỏ che lại đôi mắt.

 

May mắn thay, tên lưu manh bị bắt đã làm gián đoạn bầu không khí bong bóng hồng bay bay của bọn họ.

 

“Đồng Hoài Ân, lão gia nhà ta chính là Hữu Thượng Thư tứ phẩm, ngươi chỉ là một Thám Hoa nho nhỏ, ở trước mặt lão gia nhà ta cũng chỉ là con kiến hôi!”

 

“Ta khuyên ngươi thức thời một chút, thả chúng ta ra, nếu không lão gia nhà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

 

Đôi mắt chó vừa rồi còn làm cho người ta phải mềm lòng của Đồng Hoài Ân nhíu lại, trở nên sắc bén lên.

 

“Không bỏ qua cho ta?”

 

“Ta còn không định bỏ qua cho ông ta đâu!”

 

“Vượt qua ngàn dặm để lấy đi mạng sống của người ta yêu, ngươi nghĩ đó là chuyện nhỏ có thể cười một tiếng là bỏ qua đươc hay sao?

 

“Ai cho Điền Hồng ông ta dũng khí?”

 

“Ta Đồng Hoài Ân cũng rất là mang thù. Chỉ cần ta còn ở trong quan trường một ngày, sẽ không c.h.ế.t không ngừng với ông ta!”

 

Tên lưu manh bị khí thế của hắn uy hiếp, nhưng không thể hiểu được sự tự tin của hắn đến từ đâu.

 

Sự tự tin của Đồng Hoài Ân là từ đâu đến sao, đương nhiên là hoàng đế.

 

Mọi vinh nhục của quan lại đều đến từ vị ngồi ở nơi cao nhất kia. Kể từ khi hoàng đế đặc biệt nhắc nhở hắn cứu người, Đồng Hoài Ân biết mình đã được hoàng đế để ý.

 

Bề tôi được hoàng đế nhớ đến sẽ thăng chức suôn sẻ hơn.

 

Hắn trưởng thành đến lúc này, tuổi còn trẻ đã trở thành thám hoa, đương nhiên tự tin về tài năng của mình, tin rằng năng lực của mình sẽ được trọng dụng.



 

Sau đó, chờ hắn chân chính thượng chức, bận rộn đến mức chóng cả mặt, chỉ muốn bãi công ở nhà, ngay cả khi Hương Xảo muốn làm một ít chuyện xấu hổ với hắn, hắn cũng chỉ muốn đi ngủ…

 

Đồng Hoài Ân: Thật ra cũng không cần trọng dụng như vậy.

 

Nhóm tráng đinh bị giam cầm và chờ xét xử vẫn mong đợi Điền Hồng sẽ giải cứu mình, hoàn toàn không biết rằng ông ta đã bị hoàng đế tống giam chờ xử trảm.

 

Cứ nhìn ông ta bị từ chối hôn sự là lập tức đi g.i.ế.c người thành thạo thế nào là biết chuyện thế này đã xảy ra không chỉ một lần.

 

Quan lại bảo vệ lẫn nhau, nhưng không thể chịu nổi sự điều tra của hoàng đế.

 

Những người liên quan đều bị đưa vào ngục, ngay cả cơ hội xin tha cũng không có.

 

Bởi vì khi phán quyết được thông qua, bọn họ sẽ không còn tư cách diện thánh nữa.

 

Hoàng đế muốn xử lý những người này cũng không cần phải tranh cãi với họ, giống như bọn họ muốn lấy mạng người khác cũng chỉ cần một lời nói vậy.

Bối Tịnh Sơ rất vui mừng khi thấy chuyện này có cái kết đẹp.

 

Song hỉ lâm môn, nghiên cứu của Hứa Hân Xu cuối cùng cũng có hiệu quả.

 

Nàng trình lên các phương pháp trồng trọt vừa nghiên cứu được, vẻ mặt cực kỳ hào hứng: “Thần dựa trên thổ nhưỡng và khí hậu của kinh thành, tổng kết ra phương pháp trồng trọt tốt nhất."

 

“Chỉ cần làm theo phương pháp này, sản lượng lúa mì hiện tại có thể tăng gấp đôi!”

 

Hoàng đế cũng rất phấn khởi, khen ngợi Hứa Hân Xu: “Tốt tốt tốt, có ái khanh như thế, thật là may mắn của trẫm.”

 

Sản lượng lương thực tăng gấp đôi đồng nghĩa với việc có thể nuôi sống nhiều người hơn, khi thiên tai xảy ra, triều đình cũng sẽ có nguồn dự trữ lương thực dồi dào hơn để chống chọi với thiên tai.

 

Có nghĩa là vương triều của hắn càng thêm vững chắc, làm sao hoàng đế không hài lòng cho được.

 

 

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc