[Đáng tiếc ta chỉ là một đứa bé, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hu hu hu!]
[Đồ ăn ngon! Các ngươi chờ đó, chờ bản công chúa lớn, bản công chúa sẽ đến sủng hạnh các ngươi!]
Phương phi:?
Thứ gì thế?
Giọng của ai vậy?
Là yêu nghiệt phương nào?
[A ~ Kẹo hồ lô, cái xâu kẹo hồ lô kia vừa thấy đã thèm rồi!]
[Ta rất thích ăn loại hồ lô làm từ quả sơn tra chín, nhưng là trên thị trường người ta chỉ toàn bán quả sơn tra sống thôi.]
[Hiện tại rốt cuộc thấy được, nước miếng cũng sắp chảy cả ra rồi đây này!]
Giọng nói kích động của trẻ con, cùng với nước miếng trong suốt đang chảy ra từ khóe miệng công chúa.
Phương phi rốt cuộc xác định được, giọng nói kia chính là tiếng lòng của tiểu công chúa.
Phản ứng đầu tiên của nàng ấy là làm như không biết.
Nếu là nói chuyện này ra ngoài, vạn nhất bệ hạ sủng ái nữ nhi đến mức mặc kệ công chúa có phải yêu nghiệt hay không, chỉ g.i.ế.c nàng ấy diệt khẩu để bảo vệ công chúa.
Nếu là bệ hạ cảm thấy đại công chúa kỳ lạ là điềm gở, xử trí công chúa.
Nếu ngày nào đó nhớ tới tình cha con trước kia, trong lòng cũng sẽ oán hận kẻ đã mật báo là nàng ấy.
Một chút oán hận của Cửu ngũ chí tôn đã đủ để cho nàng ta vạn kiếp bất phục.
Bo bo giữ mình là đạo đối nhân xử thế của Phương phi.
Hơn nữa, ngửi mùi sữa trên người công chúa, trong lòng nàng ấy cũng không muốn đứa nhỏ này gặp chuyện không may.
Cho dù có là yêu vật, cũng không phải lỗi của đứa nhỏ này.
Tới Trương gia, Bối Tịnh Sơ được Phương phi ôm xuống xe, gặp được người Trương gia nghe danh đã lâu.
Đương nhiên là tiếng xấu nghe đã lâu.
Đoàn người trước tiên quỳ hành lễ với Phương phi, sau đó nhìn thấy đứa bé nàng ấy ôm trong ngực, không khỏi hỏi: “Đây là?”
“Đây là đại công chúa.”
Bọn họ còn không có đứng lên, cũng chỉ có thể lại quỳ xuống dập đầu với Bối Tịnh Sơ, nói công chúa thiên tuế.
Thân phận vẫn còn đó, cho dù chỉ là một đứa bé mới mấy tháng tuổi bọn họ cũng phải quỳ.
Sau khi thực hiện nghi lễ chào hỏi xong xuôi, những người khác rốt cuộc lui ra, đã tới phân đoạn Phương phi và cha mẹ nói việc nhà.
Phương phi ôm Bối Tịnh Sơ ngồi ở thượng tịch, chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời.
Nàng ấy không còn là tiểu cô nương luôn nhẫn nhịn trước đây nữa.
Kỳ thật thân là nữ nhi ruột thịt duy nhất của Trương phu nhân, Phương phi hẳn là lớn lên trong sự yêu thương nuông chiều mới đúng.
Đáng tiếc......
Nàng ấy cười mỉa mai.
Trương phu nhân tiến vào phòng, chỉ có ba người bọn họ nên bà ta cũng thả lỏng bản thân.
Đương nhiên cũng xem nhẹ đám hạ nhân và Bối Tịnh Sơ đang thổi bong bóng trong n.g.ự.c Phương phi.
“Phương Nhi, đại ca con sắp bị c.h.é.m đầu rồi, gần đây phụ thân con bận đến sứt đầu mẻ trán.”
“Chính ông ấy cũng bị Hoàng Thượng cách chức. Con không biết đâu, mẫu thân thấy bộ dạng này của ông ấy mà đau lòng cực kỳ.”
“Con là phi tần của bệ hạ, muốn diện thánh rất dễ dàng, con hãy giúp phụ thân con cầu tình với Hoàng Thượng đi.”
“Thả đại ca con ra, sau này chúng ta nhất định sẽ quản nó thật chặt.”
Trước không nói Phương phi có cảm thấy yêu cầu này quá đáng hay không, Bối Tịnh Sơ đã tấm tắc:
[Não yêu đương phiên bản cổ đại à?]
[Thái Hậu cũng phải tức c.h.ế.t rồi, khuê mật của mình vừa gả đi đã biến thành kẻ trong đầu chỉ biết có yêu đương.]
[Trượng phu có một đống thứ tử thứ nữ, tư sinh tử tư sinh nữ nhiều không đếm xuể.]
[Bà nói bà không khắt khe, thậm chí là yêu thương bọn họ, là bởi vì bà tâm địa tốt, cái này không thành vấn đề.]
[Nhưng vấn đề là những đứa trẻ khác đều có thể đè đầu cưỡi cổ nữ nhi ruột của bà, đặc biệt là thứ trưởng tử.]
[Chỉ ~ vì ~ nó ~ là ~ đứa ~ nhỏ ~ mà ~ tướng ~ công ~ yêu ~ thương ~ nhất.]
[Cho ~ nên ~ ta ~ phải~ yêu~ thương ~ nó ~ ]
Nghe giọng điệu châm chọc của công chúa, khóe miệng Phương phi giật giật.
Sao mà đứa nhỏ này còn tức giận bất bình hơn cả nàng vậy?
Nỗi oán giận của mình được người khác trút ra ngoài khiến Phương phi dở khóc dở cười.
Nhưng là nàng rốt cuộc đã biết dùng từ gì để nói về hành vi của mẫu thân mình rồi, đó chính là: Não yêu đương.
Ba chữ đơn giản lại sâu sắc tới vậy.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, mẫu thân không được phụ thân yêu thích.
Dung mạo của mẫu thân chỉ có thể nói là thanh tú, so với hậu viện mập ốm cao thấp, chính là mắt cá so với trân châu.
Nàng chính là di truyền dung mạo của mẫu thân, không thể nói là xấu, nhưng cũng không phải rất xinh đẹp.
Khi còn nhỏ, mẫu thân luôn ở bên tai nàng oán giận phụ thân không tốt thế nào.
Nói cái gì mà: "Trong ngoài cái nhà này đều là ta lo liệu, ta thật sự quá mệt mỏi."
"Nồi thuốc kia ta phải ngồi sắc tận mấy canh giờ, mẫu thân thật sự rất mệt, phụ thân con chẳng biết thương người ta gì cả!"