SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Nghe giọng sữa vang lên, hoàng đế mới phát hiện chính mình đã nói ra thành tiếng.

 

Hắn lục lọi ký ức một hồi, rốt cuộc nhớ ra Phương chiêu nghi là ai, nhưng là ấn tượng không sâu, bình thường cũng không bao giờ nhớ nổi người này là ai.

 

Thì ra lại là một nhân tài quản lý sao?

 

Sau khi cung nhân của Thục phi bị phạt, lại nhận được tin tức Phương chiêu nghi tấn chức làm Phương phi, còn tiếp quản quyền quản lý lục cung mà nàng ta tâm tâm niệm niệm.

 

Thục Phi tức giận đến vỗ mạnh lên ghế dựa.

 

“Bệ hạ đây là đang ra oai phủ đầu với ta! Còn không phải là Thượng Cung Cục thấy bổn cung thân mang long tự nên hiếu kính chút mà thôi, có vấn đề gì chứ?”

 

“Trẻ con đói bụng chút cũng không c.h.ế.t được!”

 

Đều là tại cái con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, để bệ hạ thà giao quyền quản lý lục cung cho một Chiêu Nghi cũng không chịu cho bổn cung!

 

“Bổn cung làm Thục Phi thì có tác dụng gì!”

 

Điển hầu cung nữ chỉ có thể an ủi: “Chủ tử đừng tức giận mà hỏng thân thể, nếu làm ảnh hưởng đến tiểu chủ tử thì không hay.”



 

“Bệ hạ đã nói rồi, ai sinh được đại hoàng tử thì chính là Hoàng Hậu, người chỉ cần sinh hạ hoàng tử...”

 

Những lời tiếp theo không cần nói cũng tự hiểu.

 

“Đến lúc đó ngồi lên phượng vị rồi, quyền quản lý lục cung này chỉ cần người nói một tiếng thì tự khắc sẽ vào tay người thôi, việc quan trọng nhất hiện tại vẫn là phải dưỡng thai trước đã.”

 

Thục phi cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại: “Đúng vậy, thái y nói bổn cung lần này thai yếu, không thể xúc động được.”

 

Khi hoàng đế lại lần nữa ôm Bối Tịnh Sơ tới thăm Thục Phi thì chỉ thấy nàng ta cau mày lo lắng sốt ruột.

 

“Thiếp thân và bệ hạ đều là người khoẻ mạnh, lần trước mang thai cũng là đứa trẻ khỏe mạnh, tại sao lần này lại là thai yếu chứ?”

 

[Đây chính là vấn đề xác suất mà, cũng không phải cứ cha mẹ khỏe mạnh là có thể sinh ra con cái khỏe mạnh đâu.]

 

[Thái y đã nói là bình thường rồi, nhưng là người làm mẫu thân lại cứ nghe không vào. Haiz, cũng có thể thông cảm.]

 

Hoàng đế cũng từng nghe thái y nói không phải vấn đề lớn rồi.

 

Nhưng hắn cũng chỉ có thể an ủi Thục phi, tùy ý nàng ta.



 

Cho nên khi Thục phi nói muốn để mẫu thân nàng ta là Dương phu nhân đưa bùa bình an xin được từ trong chùa vào cung, hoàng đế cũng đồng ý, dù sao cũng không phải việc hệ trọng gì.

 

Còn đặc biệt cho phép Dương phu nhân tiến cung cùng nàng ta chờ sinh.

 

Tại sao lại không hỏi quốc sư à?

 

Quốc sư chỉ khi nào có chuyện liên quan tới vận mệnh quốc gia thì mới rời núi, tựa như lúc trước khi tính ra được chỗ đặc biệt của Sơ Sơ có ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia vậy.

 

Ngày hôm sau, Dương phu nhân tiến cung, còn mang đến một tin tức:

 

“Ta đã đi tìm đại sư tính một quẻ rồi, đại sư nói là đại công chúa kia khắc đứa nhỏ trong bụng con!”

 

“Thật sự như vậy!” Thục phi kinh ngạc che kín miệng.

 

Dương phu nhân gật đầu chắc nịch: “Không sai được, đại sư kia hỏi ta, phu quân của con có phải còn có con cái do cơ thiếp khác sinh ra hay không .”

 

“Còn nói là đứa lớn nhất kia khắc con của con.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc