SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

Quảng Đức trưởng công chúa rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tuy Thái Hậu dung túng nàng ta, nhưng vẫn là có mức độ.

 

Thái Hậu không phải quả hồng mềm, nàng ta tìm kiếm một chút, lại tìm được một quả hồng mềm dễ bóp.

 

"Đệ đệ bị bắt nạt ngươi chỉ đứng nhìn thôi sao?"

 

"Có ca ca nào như ngươi sao?"

 

Giọng Triệu Kiềm lí nhí nhưng vẫn kiên định giải thích: "Mẫu thân, là đệ đệ bắt nạt Chu tiểu nương tử trước..."

 

Trưởng công chúa căn bản không để cho cậu nói hết lời: "Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này, vừa đi học đã khuỷu tay quẹo ra ngoài!"

 

"Ta phí công nuôi dưỡng ngươi 6 năm, cực cực khổ khổ sinh ngươi ra, nuôi ngươi lớn từng này chính là để ngươi khuỷu tay quẹo ra ngoài, giúp đỡ người ngoài bắt nạt đệ đệ sao?"

 

Hiện tại Triệu Kiềm vẫn còn chưa có luyện thành kĩ năng khẩu chiến với triều thần sau này sẽ giúp đỡ cho Bối Tịnh Sơ rất nhiều, một cái miệng rất tài có thể lấy một địch trăm, bây giờ đối mặt với sự quở trách của mẫu thân cậu chỉ có thể á khẩu không nói được câu nào.

 

Bối Tịnh Sơ muốn mắng người, tuy rằng nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ của trẻ con để mắng.

Nhưng còn chưa có mắng ra, đã có người thay nàng mở miệng.

 

Chu Hoan Tửu được tiểu cung nữ nâng dậy, vỗ vỗ bụi trên váy.

 

Sau đó, bé chạy tới chắn trước mặt Triệu Kiềm, chắn ngang bầu không khí đang căn thẳng giữa một lớn một nhỏ.

 

“Cậu ấy cũng không có làm gì sai, tại sao bà lại vu oan cậu ấy như vậy?”

 

“Bà thật sự là mẫu thân của cậu ấy sao? Mẫu thân của ta từng nói, không có mẫu thân nào không thương con của mình, bà không thương cậu ấy chút nào, cậu ấy là do bà nhặt về sao?”

 

“Mỗi lần ta hỏi mẫu thân của ta, ta từ đâu ra, mẫu thân của ta đều sẽ nói là bà ấy nhặt ta từ trong đống rác!”

 

“Nhưng ta không tin đâu, hì hì, ma ma nói rồi, ta chính là do mẫu thân của ta sinh ra!”



 

Theo mỗi lời của Chu Hoan Tửu nói ra, sắc mặt Trưởng công chúa càng ngày càng khó coi, khó trách có thể gây gổ ồn ào với Ngọc nhi, đúng là một con nhóc thối không hiểu tôn ti, không biết trời cao đất dày.

 

“Mẫu hậu, đây là con cái nhà ai?”

 

Nàng ta còn biết trước tiên phải hỏi Thái Hậu một chút, xem đứa bé này có thân phận gì, mới nghĩ cách làm sao bắt nạt nó.

 

 

“Là điệt nữ của ai gia.”

 

Trong kinh thành này rất nhiều người đều biết chuyện Tín quốc công bị giáng chức.

 

Bình thường tước vị đều chỉ cần một lần gia phong là có thể giữ cả đời, con cháu còn có thể kế thừa.

 

Mà tình huống mới được gia phong mấy năm đã bị giáng chức là rất hiếm thấy, đã tạo thành một trận thảo luận trong kinh thành.

 

Trưởng công chúa đã không còn chút kiêng dè nào với Chu Hoan Tửu nữa.

 

“Một đứa nữ nhi của tội thần cũng dám tranh cãi với Ngọc nhi sao! Mẫu thân, sao người có thể chấp nhận trong Nhân Thọ Điện không có quy tắc gì như thế!”

 

Bối Tịnh Sơ: [Không hổ là người có thể nuôi ra đứa trẻ hư đốn như Triệu Ngọc, ta phải sớm hiểu ra rồi mới đúng, phía sau một đứa trẻ hư đốn nhất định là một gia trưởng xấu xa.]

 

[Bằng không ngay khi đứa trẻ hư lần đầu tiên giở trò đã đã được uốn nắn rồi.]

 

 

Thái Hậu không biết trẻ hư có nghĩa là gì, nhưng cũng rất dễ dàng hiểu ra.

 

Bà ấy lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến bức tranh minh họa rõ ràng cái gì gọi là phụ nhân nhược dã, nhi vi mẫu tắc cường.*

*婦人弱也, 而為母則強 - Phụ nữ tuy yếu đuối, nhưng khi đã làm mẹ thì mạnh mẽ)



 

Quảng Đức trước kia nói chuyện đều rất dịu dàng nhỏ nhẹ, không nghĩ tới có nhi tử mình thích thì lại giống như phát điên vậy.

 

Hay là nàng ta thật sự thích bắt nạt kẻ yếu, thấy Tửu Nhi chỉ là một đứa bé thì cảm thấy dễ bắt nạt?

 

Thái Hậu đột nhiên cảm thấy phương pháp giáo dục của mình có phải thật sự có vấn đề hay không?

 

“Tửu Nhi là điệt nữ của ai gia, theo bối phận mà nói, con bé là biểu muội của ngươi, là biểu cô của Triệu Ngọc.”

 

“Ngươi muốn nói quy tắc, Triệu Ngọc bất kính với trưởng bối, chẳng phải là tội lớn hơn sao?”

 

Chu Hoan Tửu ngạc nhiên nhìn Triệu Ngọc, lại quay qua nhìn Triệu Kiềm.

 

“Ta là biểu cô của các ngươi?”

 

Trong cái đầu nho nhỏ của bé có nghi hoặc rất lớn.

 

Trưởng công chúa hô to: “Mẫu thân!”

 

“Còn làm ầm ĩ nữa thì lập tức mang cục cưng bảo bối của ngươi trở về đi, Hoằng Văn Quán cũng đừng vào nữa, Nhân Thọ Điện của ai gia không phải là nơi để các ngươi la lối om sòm!”

 

Trưởng công chúa không dám tiếp tục làm to chuyện, hung hăng trừng Chu Hoan Tửu một cái.

 

Chu Hoan Tửu làm một cái mặt quỷ với nàng ta, sắc mặt trưởng công chúa tối sầm lại.

 

Bối Tịnh Sơ vỗ vỗ tay nhỏ của mình, xuất sắc, quá xuất sắc!

 

Ầm ĩ một trận, ba mẫu tử bọn họ rốt cuộc được sắp xếp nơi ở trong Nhân Thọ Điện.

 

Ngày hôm sau, trưởng công chúa đi thăm hỏi Phương phi, nàng ta ở lại hậu cung một đoạn thời gian, vẫn là phải đi thăm hỏi người quản lý lục cung hiện tại một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc