SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

 

Một lát sau, Trung Thư Lệnh đã có mặt.

 

Hoàng đế rất bận rộn, hắn biết Trung Thư Lệnh cũng rất bận rộn, cho nên cũng không có vòng vo.

 

"Ái khanh có phải là có một muội muội gả thấp không?"

 

Trung Thư Lệnh chần chờ.

 

Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên hỏi về muội muội chứ, chẳng lẽ là coi trọng muội muội ông rồi?

 

Vậy cũng không được, muội muội tính tình mềm yếu lại đơn thuần.

 

Nếu gả vào hoàng cung, chắc không được hai ngày đã bị gặm đến tro cốt cũng không còn.

 

"Thần quả thật có một muội muội, bởi vì tính tình muội ấy không tốt, nếu gả vào nhà quyền quý dễ dàng đắc tội với người ta."

 

"Cho nên thần đã để muội ấy gả thấp, như vậy có thần che chở cũng có thể sống tốt một chút."

 

Bối Tịnh Sơ: [Chẳng tốt chút nào đâu.]

 

Hoàng đế cố nén cười, thuật lại tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: "Chẳng tốt chút nào đâu."

 

Trung Thư Lệnh: "Hả?"

 



"Khụ." Hoàng đế nhắc nhở: "Ái khanh mau chóng đi thăm lệnh muội một chút đi, tình trạng của lệnh muội hiện tại không tốt lắm đâu."

 

Để tránh bị nhóc con nghi ngờ, hắn còn bổ sung một câu:"Người của trẫm tra được."

 

Trung Thư Lệnh trong lòng giật mình, Hoàng Thượng phái người âm thầm giám sát triều thần là chuyện bình thường.

 

Nhưng chỉ giới hạn trong số quan lớn có thực quyền mà thôi, Trung Thư Lệnh hoài nghi trong nhà mình cũng có.

 

Đây đều là chuyện hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

 

Nhưng ông không ngờ tai mắt của bệ hạ đã duỗi đến tận nhà muội phu - một quan nhỏ không đáng nhắc tới.

 

Phòng bị nghiêm mật, tâm tư thâm sâu.

 

Mấy năm qua, ông cho rằng chính mình đã đủ hiểu biết hoàng thượng rồi, bây giờ mới phát hiện, vẫn là nhìn không thấu tâm tư đế vương.

 

Ông không nghĩ tới bệ hạ sẽ để lộ chuyện này để nhắc nhở mình, chính nhờ hành động này mà ông càng cảm thấy may mắn vì năm đó đã đi theo một vị minh chủ.

 

"Tạ bệ hạ."

 

"Từ từ, nhớ mang theo người biết võ."

 

Trung Thư Lệnh nghe vậy thì càng thêm bất an, thậm chí còn cần cần động võ sao, xem ra thật sự là chuyện lớn.

 

Ông xin phép bệ hạ sau khi xuất cung không cần trở về Trung Thư Tỉnh.



 

Có thể khiến bệ hạ trực tiếp nhắc nhở ông thì nhất định là chuyện rất khẩn cấp, cũng không biết muội muội đã xảy ra chuyện gì.

 

Ông về nhà thay quan phục, Trung Thư Lệnh phu nhân thấy ông còn chưa hạ chức* đã vội vội vàng vàng trở về thì lấy làm lạ, vừa giúp ông thay quan phục vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì.

*Hết giờ làm việc

 

Trung Thư Lệnh vội cởi quan phục ra rồi trả lời phu nhân, bởi vì không thể nói lung tung về bệ hạ nên ông đã tìm một cái cớ:

 

"Ta nhận được tin của muội muội, nói rằng muội ấy đã gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng người báo tin cũng không nói rõ cho ta biết có chuyện gì."

 

"Đúng rồi, hay là nàng đi cùng ta đi, như vậy còn có thể nói là tới thăm hỏi. Ta đi một mình thì giống đi phá cửa quá."

 

Hứa phu nhân đi theo trượng phu lên xe ngựa, nhưng là dọc đường vẫn nhịn không được oán giận: "Muội muội đang ở nhà mình thì có thể xảy ra chuyện gì?"

 

"Muội phu là người hiền lành, đối xử với muội ấy cũng rất tốt. Muội ấy có chuyện không biết tìm phu quân mình sao? Đã xuất giá rồi mà còn tìm huynh trưởng!"

 

"Có thể có chuyện lớn bằng trời gì? Cho dù là sinh bệnh cũng có đại phu, có đáng để chàng cố ý xin nghỉ trở về một chuyến không?"

 

"Sinh thần của nhi tử chàng cũng không xin nghỉ về nhà sớm!"

 

Trung Thư Lệnh chỉ có thể vừa nhận sai với phu nhân vừa thúc giục người đánh xe nhanh lên.

 

Hứa phu nhân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tức giận.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc