THÁI HẬU NHÂN SINH

Diêu Ngự Y, Hà Ngự Y cùng Tần lão thái Y thay phiên nhau bắt mạch, trong cung Y nữ đang thi trâm cầm máu cho Ân Niệm yên Bên trong, Tần Lão thái Y bắt mạch lâu nhất, qua mười lăm phút hắn mới đứng lên ra bên ngoài.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Ngọc chiêu nghi nương nương là sinh non, thai tượng hơn hai tháng, may mắn nương nương đáy hảo, dưỡng hai tháng là có thể hồi phục lại" Diêu Ngự Y cùng Hà Ngự Y gật đầu "Đúng vậy".

"Hảo... thật hảo... Hoàng hậu ngươi nói xem chuyện này thế nào? Đây là cách ngươi quản hậu cung?" Tỉnh Đế lạnh lẻo nhìn Hoàng hậu hỏi tội.

"Thần thiếp có tội" chuyện hôm nay nàng không thể trối bỏ trách nhiệm của mình, ở nàng trong lòng tưởng nhân lúc nầy trừ bỏ Ngọc chiêu nghi cũng tốt, Ân Niệm Yên cho nàng cảm khác bất an, không nghỉ tới là rơi vào kế của người khác, Hàn ma ma nói đúng, nàng quá để tâm vào chuyện nhỏ nhặt, sẽ dần dần đánh mất đi mẫu nghi uy nghiêm cùng quý khí, nếu không có Hoàng thượng cho vài phần mặt mũi, nàng làm sao có thể tiếp tục chấp trưởng hậu cung?


Tỉnh Đế nhắm mắt không ra tiếng, hắn nhớ đến ánh mắt vừa nãi của Ân Niệm Yên, nàng dùng ánh mắt cầu xin hắn giúp đỡ, không phải trang đáng thương để giảm nhẹ tội, càng không dám chạy đến ôm chân hắn cầu xin như những phi tần phạm tội trước đây, tắc cả cũng chỉ vì bảo hộ hảo đứa nhỏ nagy...

Tỉnh Đế một lần nữa mỡ mắt ra "Hoàng hậu một người quản lục cung có phần không với tới, từ hôm nay Khánh Quý Phi cùng quản lục cung, Minh Nguyệt Các nhất định phải hảo hảo chăm sóc".

"Thần thiếp tuân chỉ" Hoàng hậu may mắn chỉ phân cung quyền, Khánh quý phi cung kính tạ ơn lại không lộ ra chút gì trên mặt.

"Đưa Trần thái y vào đại lý tự, trẫm muốn biết là ai ở sau lưng hắn hãm hại cung phi cùng hoàng tự, tắc cả phi tần có mặt ở đây trở về cấm túc ba tháng, thành tâm ăn chay, sao chép kinh phật, lệnh cho Hoàng Hậu cùng Khánh quý phi quản chuyện này"


Tỉnh Đế không đợi bên ngoài người đáp lời, hắn bước vào trong nhìn Ân Niệm Yên sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, hắn nhớ trước đây đến Minh Nguyệt Các nàng ấy đều đứng trước cửa đợi hắn, làm hết phận sự cung phi, hầu hạ chu toàn từ ăn đến mặc, hắn không đến nàng liền đứng một bên đợi, Hiện tại chỉ có thể nằm yên tỉnh ở đó, Tỉnh Đế không muốn nghỉ nhiều, hướng bên ngoài đi.

"Thần thiếp, Tần thiếp cung tiễn hoàng thượng" đợi người đi xa, Hoàng hậu lạnh giọng nói "các ngươi trở lại cung của mình đi, dựa theo lời của hoàng thượng mà làm, ai dám lười biếng bổn cung quyết không tha".

"Xin Tuân theo Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, chúng thần thiếp, Tần thiếp cáo lui" Tỉnh phi cùng Thuận phi liếc nhìn bên trong một cái mới rời đi.

Hoàng Hậu cùng Khánh quý phi vào trong nhìn Ân Niệm Yên "Ai... nhớ trước đây Ngọc chiêu nghi xinh đẹp như hoa, tươi mát tựa gió xuân" hiện tại nhìn lại... chỉ có bốn chữ 'Nhìn thấy mà thương'.


"Nếu Hoàng thượng đã có ý chỉ, vậy Khánh Quý Phi đến Phượng Tê Cung một chuyến đi, nhận sổ sách, cũng hảo quản cung nhân" Nàng không muốn nói nhiều, hậu cung nữ nhân có ai không tâm tư thâm trầm đâu? Lần này Ân Niệm Yên thắng một cách ngoạn mục, còn thắng được Đế Vương áy náy tâm, chỉ cần nàng ta không tìm đường chết, nhất định ngồi ổn chủ vị một cung, sau chuyện này một cái phi vị là không tránh khỏi, ba tháng sau khi nhập cung từ một cái Chính ngủ phẩm Tần lên đến từ nhất phẩm phi, cùng tiềm để người cùng ngồi cùng ăn, ai có thể khinh thường đâu?

"Dạ, Hoàng hậu nương nương".

Tỉnh phi trở lại Kiến Phúc Cung tức giận đập nát không biết bao nhiêu chén men xanh cùng chung trà, Ân Niệm Yên là thật có thai, tại sao lại như vậy? Nàng cho người âm thầm theo dõi, rõ ràng là dùng dược hiện tại lại thành ra như vậy, quả thật đáng giận.
"Tập Doanh, cái đuôi quét sạch sẽ sao? Đừng để người đều tra đến chúng ta trên đầu".

"Nương nương an tâm, đã không còn dấu vết, có điều tra ra cũng là Mai Quý Nghi làm không liên quan gì đến Kiến Phúc Cung chúng ta".

"Như vậy mới hảo, đáng tiếc cái thai của Mai Quý Nghi không giữ được" nếu là hoàng tử bỏ mẹ lấy con, nàng liền có hoàng tử bàng thân.

"Tân nhân nhiều đâu, thời gian còn dài, nương nương không nên vội nhất thời, đợi thời gian qua đi, nương nương mời phu nhân vào cung, nói không chừng phu nhân có thể giúp ngài vội đâu".

"Ngươi nói đúng, ngươi đi an bài đi, thời gian thích hợp, liền đi hoàng hậu nơi đó nói một tiếng".

"Dạ, Nương nương".

Phúc Thọ Cung nội, Thái Hậu không đợi Vạn ma ma nói hết liền quăng ngã chung trà "hảo một cái Ngọc Chiêu Nghi, tâm tư thật sâu a... ai gia ở hậu cung có gì chưa thấy qua, chưa từng chảy qua? Nàng ta tàn nhẩn tâm lấy hoàng tự ra đua, còn thắng được hoàng thượng áy náy tâm, hảo hảo hảo... một đám không bỏ ai gia vào mắt đi?".
"Thái Hậu xin bớt giận, Hoàng thượng còn đang đều tra việc này, Tiểu văn tử bị người đưa đi ám phòng, chúng ta cái đinh đã không có, không biết hắn có khai ra Phúc Tho Cung không, Hoàng thượng hiện tại long nhan phẩn nộ, trước mắt Thái Hậu nên giữ bình tỉnh, đợi kết quả lại tính sau" Vạn ma ma hiểu rõ Thái Hậu tính tình, nàng dùng hết lời khuyên can, sợ Thái Hậu tức giận mất lý trí lại làm ra chuyện gì không thể vản hồi.

"Hừ... ai gia còn im lặng thì bọn họ nghỉ là rừng xanh vô chủ đâu, ngươi không cần khuyên ai gia, không phải Ngọc Chiêu Nghi vừa mới mất đứa nhỏ sao? Vậy thì đưa Đại Hoàng Tử cho nàng ta nuôi dưỡng đi, một cái tàn phế Hoàng Tử lại là một cái khắc mẩu, xem Ngọc Chiêu Nghi phúc khí đi".

Đại Hoàng tử mẹ đẻ chỉ là một cái thông phòng nha đầu, Thái Hậu muốn trấn áp Hoàng hậu, năm xưa là Hoàng tử phi, nên cố tình để thông phòng có thai sinh trưởng tử trước, nhưng Đại Hoàng tử bị thai độc, lúc sinh ra thân thể có khuyết tật, không được Hoàng Đế mừng, không lâu sao Thông phòng nha đầu kia buồn bực không có, Hoàng thượng liền đưa đến Thái Hậu dưỡng, xem như là cảnh cáo Thái Hậu, đừng nhúng tay hậu cụng việc, từ đó Đại Hoàng tử là củ khoai nóng, ai đụng đến ai bỏng tay.
"Thái Hậu, này... này... nên cùng Hoàng thượng nói trước một tiếng không?" sợ là hoàng thượng biết được thì bọn họ không có hảo trái cây ăn.

"Ai gia đã quyết, đợi Ngọc Chiêu Nghi tỉnh lại liền đưa qua đi, không phải có Ân phu nhân được lệnh vào cung chăm sóc nữ nhi sao? Cùng nhà ngoại gần gũi càng thêm thân thiết sao" Vạn Thái Hậu ngữ khí lạnh lùng nói.

"Dạ, Thái Hậu" Vạn ma ma không có cách nào chỉ đành làm theo.

Minh Nguyệt Các bên này Sở thị cố nén nước mắt ngồi bên cạnh giường cầm tay nữ nhi mình, mới hơn ba tháng, nữ nhi đã thành ra như vậy, nếu lão gia hắn nhìn thấy sợ là hối hận không từ quan ở ẩn trước khi tuyển tú đi.

Ân Niệm Yên ngủ một giấc dài mới từ từ tỉnh lại, nhìn trước mắt là Sở thị nàng còn tưởng mình là nằm mơ "Nương, là ngài sao? Nữ nhi không phải nằm mơ sao?".
"Không nằm mơ, Hoàng thượng ân đức để nương đến bầu bạn cùng Niệm Nhi vài ngày, nương đến đã hai ngày, ngươi a... thật làm người lo lắng không thôi" Sở thị thấy không ai trong phòng mới dám rơi nước mắt.

"Nương, nữ nhi hài tử, hắn rời đi a... là nữ nhi không bản lỉnh...." Ân Niệm Yên ngồi dậy ôm Sở thị khóc nức nỡ thanh, kế tiếp nhỏ giọng nói vào tay Sở thị trước khi Tri Họa trở lại "Nương, chỉ là diễn, phải diễn thật tốt, có người hạ dược trong thức ăn của nữ nhi, bị Tử Cẩm phát hiện, liền có một màng này, không có đứa nhỏ nào hết".

Sợ thị tâm run lên, nhắm lại mắt làm ra đau lòng giả dối, Minh Nguyệt Các chắc chắn tay mắt thật nhiều, nữ nhi sống cuộc sống thế nào a...

"Niệm Nhi, trước đây nương từng oán trách ngươi cha, lúc nương mang thai mệt mỏi, cha ngươi chẳng những không lo lắng an ủi nương, ngược lại cả ngày suy nghỉ làm sao để giúp hắn muội muội, nương cùng hắn xảo lên nhiều lần, có lần hắn tức giận đẩy nương một cái, cho dù là nhẹ đẩy cũng làm nương động thai khí, nằm trên giường một thời gian.
Cha ngươi càng thêm tự trách, hắn lúc đó nghỉ mình thật vô dụng, duy nhất muội muội chịu khổ ở nhà chồng, hắn lại không có cách nào giúp được, hiện tại còn làm thê tử động thai khí, gần ba ngày sau đó Cha ngươi không ăn uống gì, cả người gầy đi một vòng, lúc nương nhìn đến cha ngươi thì hắn đã ốm có thể nhìn thấy xương a.

Không lâu sao thì chúng ta nhận được tin ngươi ruột thịt mẫu thân bệnh không trị, Cha ngươi liền ngã quỵ nhưng bởi vì thương cháu ngoại gái duy nhất còn đang chịu khổ ở Lâm gia, hắn đành chống đỡ cùng Lâm An Bá Phủ quyết sống chết một lần, lúc đó nương mới nhận ra, Nam nhân như phụ thân người làm người có bao nhiêu trách nhiệm, hắn không chỉ là một cái phu quân, còn là một cái huynh trưởng, làm quan còn là dân chúng quan phụ mẫu, phải bảo đảm toàn dân trong huyện có cuộc sống no đủ mới không phụ thánh ân, không phụ hơn mười năm đèn sách.
Niệm Nhi, Cha ngươi chỉ là một cái nho nhỏ quan viên đã như vậy, thì Hoàng Đế của một nước còn vội vàng cùng áp lực gấp trăm ngàn lần, Cha ngươi thường nói, Hoàng thượng là minh quân, ngài ấy vì dân chúng làm rất nhiều, làm nữ nhân như chúng ta nên thấu hiểu, hảo hảo hầu hạ người".

"Nương, nữ nhi hiểu, chỉ là nữ nhi cảm thấy mệt mỏi, nhớ trước đây ở huyện nhỏ xa xôi kia, mùa xuân có nhiều hoa đào dại nở rộ, chim rừng hót trong gió xuân, tự do tự tại biết bao nhiêu?".

Sở thị nghe vậy càng đau lòng hơn, nàng chỉ có thể an ủi nữ nhi bằng một khúc ngân nga như trước đây, hy vọng nữ nhi có thể gỡ bỏ khúc mắt, sống sảng khoái hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc