THÁI HẬU NHÂN SINH

 "Ma ma thấy sao?" Hoàng hậu đoan chính ngồi trước gương đầu, tay đang tháo xuống trâm cày hỏi.

"Trước mắt còn chưa biết được, Bảo Tần tính tình ươn ngạnh tự cao, không khó đối phó, ba vị còn lại trầm ổn hơn nhiều, còn chưa biết nông sâu ra sao, nô tỳ thấy trước mắt nương nương nên đề phòng Tỉnh phi kia, lúc trước ở hoàng tử phủ đã không an phận, hiện tại học thông minh chơi âm mưu tới".

"Được rồi, nếu Bảo dung hoa vất vả, vậy không cần hành đại lễ sớm, đợi số tân nhân còn lại vào cung cùng hành lễ một thể đi" chính cung là do hoàng thượng tự mình thân phong, một cái dung hoa cũng dám bất kính?

Phúc Thọ Cung

"Hồ đồ, thật không biết cái gọi là, ai gia buông xuống mặt già nâng đỡ nàng ta, hiện tại hành sự như vậy, đây là tìm đường chết đi, vạn ma ma đưa hai vị cung ma ma nghiêm khắc đến Nguyên Tỉnh Các đi, nếu không phải nhìn ai gia mặt mũi, nàng ta được thăng vị sao? Thật ngu xuẩn".


"Thái hậu bớt giận, Dung hoa nương nương tuổi trẻ, ngài từ từ giáo đó là" Vạn ma ma khuyên nhủ.

"Chỉ mong là như vậy, hậu cung này nước sâu đâu".

Minh Nguyệt Các

Ân Niệm Yên đang xem lại lý lịch của nhóm cung nhân, trong đó có vài người khả nghi nàng sẽ không dùng, Tiểu Hỉ Tử này không tồi, thân thế trong sạch, làm người cơ trí, vào cung lâu nhưng bị người chèn ép, chỉ có thể cuối đầu làm nô tài chăm sóc hoa cỏ, còn ăn không đủ no, nếu không phải trong cung thiếu người, hắn sẽ không có cơ hội đến Minh Nguyệt Các hầu hạ.

"Gọi Tiểu Hỉ Tử vào đây"

"Nô tài thỉnh an chủ tử" Tiểu Hỉ Tử biết chủ tử gọi mình, tâm bang bang nhảy, lại lo lắng không biết là chuyện tốt hay xấu, bởi vì chủ tử chưa một lần hỏi đến tên của cung nữ thái dám hầu hạ, ngoài bạch cô cô ra thì hắn là người thứ hai.


"Bổn cung nhìn ngươi làm việc nhanh nhẹn, lại sống lâu trong cung, quy cũ là hảo, có ý định để ngươi làm tổng quản thái giám Minh Nguyệt Các, ngươi có đảm đương nổi không?" Ân Niệm Yên ánh mắt uy nghiêm lành lạnh, không nhanh không chậm nói.

Tiểu Hỉ Tử không nghỉ tới là tin vui a, hắn nhanh chống lấy lại tin thần, dập đầu tạ ơn "nô tài đa tạ chủ tử tin tưởng, nô tài nhất định quản hảo Minh Nguyệt Các, không phụ sự tin tưởng của chủ tử".

"Được rồi, ngươi cùng Bạch cô cô hổ trợ nhau tìm ra cái đinh của các cung, sau đó quản họ chặc chút, đừng làm ra chuyện gì, đợi có cơ hội bổn cung sẽ cho bọn họ cái tốt nơi đi".

Nghe được lời này, tâm Tiểu Hỉ Tử run lên, từ xưa đến nay nô tài phản bội chủ tử nào có hảo nơi đi a.

"Chủ tử, Kính sự phòng La tổng quản đến"


Ân Niệm Yên nhẹ bước ra ngoài, không nghỉ tới là đến mau như vậy, xem ra nàng đã lọt vào tầm ngấm của hoàng đế đi.

"Chúc mừng Ngọc tần nương nương, hoàng thượng có chỉ, Minh Nguyệt Các Ngọc tần tối nay thị tẩm, còn thỉnh nương nương làm tốt chuẩn bị" La công công cung kính nói.

"Vất vả La tổng quản đi một chuyến, Tiểu Hỉ Tử". nghe chủ tử gọi tên mình, Tiểu hỉ tử nhanh tay lấy ra một cái túi tiền đưa cho La thổng quản.

La tổng quản không từ chối, bằng phẳng nhận lấy, đây là hậu cung quy tắc chung, chủ tử thưởng nô tài là chuyện thường tình.

"Chúc mừng chủ tử hôm nay thị tẩm" Bạch cô cô cầm đầu chúng nô tài cùng nô tỳ, cao hứng quỳ xuống chúc mừng Ân Niệm Yên.

"Tử Họa, thưởng Minh Nguyệt Các sở hửu nô tài một lượng bạc".

"Dạ, chủ tử".

Giờ Dậu, loan kiệu đến trước Minh Nguyệt Các đoán người, một đường hướng Thiên Ân Điện đi, đó là nơi nghỉ của hoàng đế cũng là nơi thị tẩm tân phi tần, nói không hồi hợp là giả, kiếp trước sống đến ba mươi tuổi, chưa từng biết yêu đương là gì, đừng nói đến cùng nam nhân lên giường, hiện tại phải hầu hạ nam nhân, còn phải để lại hảo ấn tượng, thật không dễ dàng gì, thôi đến đâu hay đến đó đi.
"Ngọc tần nương nương, đã đến Thiên Ân Điện".

Ân Niệm Yên giương mắt nhìn lên, đã đến phía sau Thiên Ân Điện, Thiên Ân Điện chia thành tiền điện cùng sau điện, Tiền điện là nơi hoàng thượng thường xuyên nghỉ ngơi, trước giờ chưa có ai ngủ lại cùng, kể cả Hoàng hậu, sau điện là nơi để thị tẩm phi tần.

Bước vào Thiên Ân Điện phía sau, bên trong đèn đuốc sáng trưng, kim bích huy hoàng rộng rải hiện ra, Ân Niệm Yên hít sâu một hơi lại nhẹ nhàng thở ra lấy lại bình tỉnh, nàng phải diễn thật chân thật nhất, thật tự nhiên bằng không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Tỉnh đế bước vào phòng liền đập vào mắt là một vị mỹ nhân, mặc màu lam nhạc váy áo, ba ngàn sợi tóc chỉ cố định bằng trâm ngọc, dáng người lả lướt nhưng đóa hoa trước gió xuân, đang chăm chú nhìn giá sách khắc rồng phượng, hắn nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
"Giá sách có gì thú vị sao?"

"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an" Ân Niệm Yên khẻ giật mình nhìn lại, nhúng người hành lễ.

"Đứng lên đi, trẫm làm ái tần sợ?"mỹ nhân hoảng sợ càng thêm động lòng người.

"Ân, tần thiếp đang nhìn hoa văn trên giá sách kia, từng chi tiết rất tinh tế, không phải thợ mộc nào cũng làm được, trước đây Tần thiếp từng nghe người khác nói, thứ tốt nhất đều ở hoàng cung, thiếp còn không tin, hiện tại liền tin" tuy rằng giật mình nhưng nàng nhanh chống lấy lại bình tỉnh cùng đế vương đáp lời.

"Ha ha ha... nàng thích những thứ như vậy sao?" Tỉnh đế cảm thấy Ngọc Tần này rất khác cùng mới lạ, nữ nhân khác gập hắn không phải sợ hải rụt rè thì yêu mị hoặc chúng, riêng nàng chẳng những không sợ hắn còn tự nhiên nói chuyện, tựa như hăn chỉ là một cái tầm thường nam nhân, mà không phải đế vương.
"Rất thích nữa là khác, lúc Phụ thân đến Tô Thành làm tri phủ, tần thiếp muốn một cái giá sách bên trên khắc hoa đào, nhưng thợ mọc nhìn bản vẻ nói không thể làm giống được, làm thiếp tiếc một thời gian dài đâu" Ân Niệm Yên hài lòng thái độ của hoàng đế, từ xưng hô ái tần đổi sang nàng, đây là một bước chuyển tốt đẹp a.

"Nàng thích hoa đào sao? Trên người nàng như có như không hương đào..." Tỉnh đế vừa hỏi vừa cầm bàn tay miềm mịn như không xương của nàng đi đến giường ngồi xuống.

"Ân, thiếp thích rất nhiều hoa nhưng đặc biệt là hoa đào, thường dùng cánh hoa để tắm....".

"Hoa đào hương bay giữa đêm xuân trẫm không nên cô phụ" Tỉnh đế không nhịn được ôm Ân Niệm Yên đặt người xuống giường, màn lụa buông xuống, ánh đèn bên ngoài chiếu gọi không đến cảnh xuân bên trong, đêm xuân bắt đầu, phong cảnh vô hạn....
Tổ tiên quy cũ, cung phi không được ngủ lại Thiên Ân Điện, trước giờ Tý phải trở lại cung của mình, Ân Niệm yên nhớ rõ đều này, nên nàng nhẹ nhàng mặc vào Y phục, đắp thêm chăn cho Hoàng đế, sau đó nhẹ bước chân ra ngoài.

"Ngọc Tần nương nương" Dương Trung ngủ gật bên ngoài nghe tiếng động liền thức dậy cung kính gọi.

"Hoàng thượng đang ngủ, phiền Dương công công rồi".

"Đây là nô tài bổn phận, cung tiển Ngọc Tần nương nương".

Ân Niệm yên được xe loan đưa về Minh Nguyệt Các, Cẩm Họa đã chuẩn bị sẳn nước ấm, ngâm mình một hồi, nàng trở lại giường ngủ tiếp, trước khi ngủ Ân Niệm yên uống tránh tử đan cùng dưỡng thân dược từ thương thành mua được, bằng không hôm sau khó mà đi thỉnh an được, Hoàng đế hung mảnh đâu, không nghỉ tới người khác lần đầu tiên, hắn chỉ lo chiếm đoạt, thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ bản thân.
Một đêm vô mộng, Tỉnh đế thức dậy đúng giờ lên triều sớm "Dương Trung, Ngọc tần đi giờ nào?"

"Hồi hoàng thượng nói, Ngọc Tần trở về trước giờ tỵ, trước khi đi còn giúp Hoàng thượng bắp chăn, riêng căn dặn nô tỳ cẩn thận hầu hạ ngài".

"Ân" Tỉnh đế chỉ ân một tiếng không nói gì thêm, Dương Trung vội giúp tỉnh đế mặc vào long phục, chuẩn bị thượng triều.

Hôm nay ở Phương Tê Cung náo nhiệt hơn ngày thường, một phần là do vừa thị tẩm Ngọc Tần đến sớm, một phần là muốn cười nhạo Ngọc Tần.

"Hôm nay Bảo dung hoa đến sớm a..." Lâm dung hoa cười nhạo nói.

"Đây cũng là về tình cảm có thể tha thứ, hầu hạ hoàng thượng vất vả sao?" Phùng chiêu nghi câu này làm cho Bảo tần cáu giận hơn, nhưng nhớ lại hai vị nghiêm khắc ma ma, nàng ta nhịn xuống, chẳng những không cùng hoàng hậu thỉnh tội, còn ngồi đó trang không hiểu.
"Phùng muội muội nói sai rồi, nơi này ai chưa hầu hạ qua hoàng thượng, trước mắt không phải Ngọc tần vừa thị tẩm sao? Nhưng người vẫn đến sớm thỉnh an hoàng hậu nương nương đâu" Tỉnh phi lời này đẩy Ngọc tần lên đầu ngọn sóng, nơi này còn có vài người chưa được gập thánh nhan đâu.

"Hầu hạ hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương là tần thiếp bổn phận, tần thiếp không dám quên mất tự thân" muốn đẩy nàng lên đầu ngọn sóng còn phải hỏi nàng có đồng ý không trước đã.

"Ngọc tần đúng là có thể nói, cái miệng ngọt đâu" Dung phi không quá thích Ngọc Tần, nàng ta cho người cảm giác không nhìn thấy được, bên ngoài lại thanh xuân tươi mát, làm người chướng mắt.

"Đa tạ Dung phi nương nương khen tặng" Ân Niệm Yên híp mắt cười hành tiểu lẽ trước Dung phi, nàng đang sức chiến đấu bừng bừng đâu.
"Hảo, đây là vòng ngọc lúc trước khi ở hoàng tử phủ, hoàng thượng tặng cho bổn cung, hiện tại ta tặng lại cho Ngọc Tần, hy vọng muội khai chi tán diệp, giúp hoàng gia thêm con nói dõi" Hoàng Hậu thấy không sai biệt lắm, mở miệng ngăn lại Dung phi kế tiếp nói.

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng" đây là nhắc nhở nàng, Hoàng hậu mới là hoàng thượng thê tử đi.

"Được rồi, đều tan đi".

Từng người theo phân vị từ cao đến thấp rời đi Phượng tê cung, Lâm Dung Hoa cố tình đi gần hơn âm thầm quan xác Ân Niệm Yên, nàng mới nhận được tin từ ngoài cung, Nàng ta là Lâm gia nhị phòng dòng chính nữ, là Nhị thúc không cần nữ nhi, hiện tại hảo a, người ta đã là Ngọc Tần, sau này còn không biết thế nào đâu, nghỉ tới đường muội sắp vào cung, nàng liền khó chịu lên, nhưng nàng không con cái bàn thân, trước chỉ có thể nhịn xuống.
"Tránh ra, một cái nho nhỏ Ngọc Tần cũng dám cùng bổn dung hoa đi gần? Hừ... nhà nghèo xuất thân thật không quy cũ" Bảo dung hoa hừ một tiếng sau đó rời đi.

"Chủ tử không sao chứ?" Bạch cô cô lo lắng hỏi.

"Không sao, chỉ đẩy nhẹ thôi, không gì đáng ngại, chúng ta trở lại dùng cơm sáng đi, trễ lắm rồi"

"Ngọc Tần thật biết nhẫn nhịn a" Mai Lương Viện chán ghét nói.

"Còn không phải sao? Thật là biết trang đâu".

Lâm dung hoa không thèm nhìn Mai Lương Viện cùng hai cái bảo lâm kia, một đám chỉ biết nói sau lưng người, có giỏi sao không đi tranh sủng đi.

Dung Phi nhìn hướng Bảo dung hoa rời đi dịu dành cười "Vạn Hầu phủ ra cô nương không chỉ xinh đẹp, đầu óc còn không tốt dùng, chỉ một lần được sủng hạnh, còn tưởng mình là sủng phi đâu".

"Bảo dung hoa dù sao cũng là Thái hậu cháu gái, nàng ta có tư cách kiêu ngạo sao" còn kiêu ngạo được bao lâu thì khó mà nói được.

Bình luận

Truyện đang đọc