THÁI HẬU NHÂN SINH

Hôm sau Tỉnh Đế đi thượng triều, Ân Niệm Yên không ngủ tiếp, cứ nằm đó bình tỉnh lại tâm tình, hai ngày nay nàng thả lỏng để đoán nhận tân bước ngoặc trong cuộc đời mình, hai ngày đắm chìm trong hạnh phúc là đủ rồi, tỉnh lại đối mặt với thực tế mới là lẽ phải.

"Chủ tử, hai vị Tiểu Chủ tử đã tỉnh".

"Ân, chuẩn bị ăn sáng đi, còn đi Phượng Tê Cung thỉnh an, Thái Hậu đã tốt hơn rất nhiều, là lúc nên đi hiếu kính rồi" nếu nàng không có người ở Phúc Thọ Cung, sợ là Sách Phong Lễ khó mà thuận lợi như vậy, nàng cảm thấy để Vạn Thái Hậu chịu khổ thêm chút tốt hơn.

Như thường lệ nhũ mẫu cho Tiểu Ngũ uống sữa, nàng cùng Đại Hoàng Tử ngồi ăn sáng cùng nhau, kế tiếp nàng đi thỉnh an còn Khang Nhi đi Hoàng Tử sở đọc sách với tiên sinh.

"Hôm trước nghe phụ hoàng của ngươi nói, Hoàng Tử, Công chúa cần có thư đồng, Khang Nhi có yêu cầu gì không?" Thư đồng phẩm tính rất quan trọng, tuổi này rất thích thứ mới lạ, nếu gập phải tính tình không hảo, sợ là họa lớn ngày sau.


"Thật ra nhi tử không quá thích có người đi bên cạnh, không phải nhi tử kêu ngạo mà bọn họ không thích nhi tử có tật ở chân, đi theo một cái vốn định cả đời làm một cái nhàn tản người, thật là không có tiền đồ, nhưng phụ hoàng đã nói tuyển, thì nhi tử chỉ muốn một cái có khả năng, không phân biệt thân phận chính thứ, nhìn thuận mắt là được".

"Yêu cầu không nhiều, cũng không thấp, nhìn trời sợ là sắp có tuyết rơi, đợi qua mùa đông, thư đồng chắc chắn sẽ định ra, thời gian này ngươi tìm hiểu thêm bên ngoài, chỉ có hiểu biết tận gốc, mới không bị người lừa, có khi lời đồn đãi hoặc là lời khen tặng, tân bốc của ai đó chưa chắc hoàn toàn đúng, tự mình nhìn, chính tai nghe mới không hối hận về sau".

Đứa nhỏ đã lớn không ít, lúc ny nên dạy dỗ thêm, Ân Niệm Yên nghỉ nghỉ.... Cuối cùng quyết định nói ra suy nghỉ của mình "Khang nhi có muốn học cởi ngựa bắn cung?".


"Mẫu Phi...?" hắn không tin tưởng nhìn nàng, hắn có thể sao? Một tên vốn cả đời tàn phế sẽ văn võ song toàn sao.

"Chỉ cần Khang Nhi muốn làm thì không gì không thể, thử đi, cho dù thất bại cũng không hối tiếc, Khang Nhi, trời đời này khó chịu nhất chính là rõ ràng có thể làm, nhưng ngươi đã bỏ qua không thử, thử nghỉ xem một ngày nào đó, người đời nói tới Đại Hoàng Tử liền lắc đầu, dậm chân đáng tiếc cho một nhân tài, so với những người lành lặng kia tốt hơn gấp mấy lần".

Đại Hoàng Tử lâm vào suy tư, hắn muốn nghỉ kỷ mình nên chọn con đường nào cho tương lai, Đế vị vốn là vô duyên, nhưng người kế thừa Đại thống nếu không cùng hắn thân cận, như vậy khó mà làm một cái nhàn tản vương, tự do tự tại ngắm cảnh làm thơ, du ngoạn kỳ hồ, chỉ có thể để Ngũ đệ mệt nhọc đi, hắn sẽ tận khả năng giúp Ngũ đệ, cũng xem như là giúp mình.


"Nhi tử đã biết, Nhi tử muốn tự mình cùng phụ hoàng nói".

"Như vậy rất tốt, nam tử hán có gì cứ nói thẳng, nhưng phải lựa đúng thời cơ, có đôi lúc luồn cuối chưa chắc đã làm người chán ghét, được rồi, đã đến giờ đừng để tiên sinh đợi lâu".

Ân Niệm Yên bước vào Phượng Tê Cung, bên trong đông đủ người, nhưng ít hơn thường ngày, nghe nói lần này hậu cung có không ít thấp vị phi tần, chưa thị tẩm hoặc là thị tẩm một hai lần đều bị bắt đi, có thể thấy cho dù ở địa vị nào cũng có nhân tài tính kế a.

"Thỉnh An Hoàng Hậu Nương Nương, Nương Nương kim an".

"Muội đến rồi, mau ngồi đi" Hoàng Hậu ôn hòa ra tiếng.

"Thỉnh an Hoàng Quý Phi nương nương, Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an".

"Đứng lên đi" Ân Niệm Yên ngồi xuống vị trí đặc biệt cho Hoàng Quý Phi, chỉ thấp hơn Hoàng Hậu một bật thềm, ngồi cao hơn Khánh Quý Phi, có thể nhìn thấy hết thảy sắc mặt phi tần bên dưới, đây chính là lý do tại sao có nhiều người muốn ngồi vào vị trí cao.
"Dung Phi thần sắc đã tốt hơn trước rất nhiều, có chuyện vui nên tâm tình thoải mái sao?" Dung Phi này trước đây không ít lần thổi gió bên tay Tỉnh Đế, nếu để nàng ta sống thoải mái, nàng thật có lỗi với bản thân mình.

"Thần thiếp nghe nói trong cung sắp có thêm tân nhân, thiết nghỉ có thêm vài vị tỷ muội, náo nhiệt phi thường, tâm liền vui mừng, đa tạ Hoàng Quý Phi quan tâm" Dung Phi cố trấn định tỏ ra như thường nói.

"Bổn cung còn tưởng Dung Phi vui mừng bởi vì Tứ công chúa sắp tuyển được thư đồng đâu, bắt quá cũng đúng, tân nhân vào cung cũng là một kiện hỷ sự".

"Nói đến tuyển thư đồng, muội thật hâm mộ các vị tỷ tỷ đâu, Tứ Nhi còn nhỏ chỉ có thể đợi vài năm nữa" Đức Phi cười nói thêm vào, càng làm cho Dung Phi nan kham, một người mẫu thân chỉ lo tranh đấu, không màng đến nữ nhi cần gì.
"Đức Phi cần gì gấp gáp, đến lúc đó lại mở lời cùng Hoàng Thượng là được rồi" Liên Quý Tần cũng gia nhập vào, ba vị ngồi trên cao kia thưởng trà xem kịch, đây là địa vị cao cùng quyền lợi nên có.

"Nói cũng đúng, bất quá Hoàng Thượng ngày lo việc nước đã đủ mệt nhọc, vài năm sau thần thiếp nhờ hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp cùng Tứ Nhi rồi" Đức Phi đứng lên hành tiểu lễ rước Hoàng hậu.

"Này có gì khó, đến lúc đó còn không chỉ tuyển cho Tứ Nhi còn có các hoàng tử, công chúa khác đâu, muội đừng hâm mộ, còn vài năm để muội chọn lựa đâu" Hoàng hậu như nhớ chuyện gì nói tiếp "Hoàng Thượng nói biên cương bắt đầu khai chiến, Phù Quốc nhận làm nước phụ thuộc, đưa Trưởng công chúa đến hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã nói, đợi đánh thắng La Quốc mới tính đến chuyện tuyển tú, nhưng lệnh Chưởng Nghi Tư chuẩn bị trước, sau này nếu có thêm tân nhân, các muội là người đi trước, nên khoan dung độ lượng".
"Cẩn tuân Hoàng Hậu nương nương dạy bảo".

Trên Đường đến Phúc Thọ Cung, Ân Niệm Yên bắt gập Liên Quý Tần đang làm khó Hoàng Tiểu Nghi, đây là muốn tìm người bên cạnh nàng trút giận, hoặc là Hoàng Tiểu Nghi làm chuyện gì?

"Đây là có chuyện gì? Nơi này gần ao hồ, đường lại trơn như vậy còn đứng đây dạy dỗ người khác, hai người các ngươi không biết sợ hoặc là không màng nguy hiễm".

"Hoàng Quý Phi thật uy phong a... còn nguyền rủa tần thiếp ngã vào hồ đâu, đúng là hiền lương thục đức, cung đình hòa thuận a..." Liên Quý Tần tức giận bị người gây rối, đầu ốc nóng lên, lấy câu từ mỹ miều trong thánh chỉ ra mỉa mai, nàng ta thật sự điên rồi sao?

"Bổn cung không cần biết ngươi vì cái gì dạy dỗ Hoàng Tiểu Nghi, nhưng tội nghi ngờ thánh chỉ là không thể bỏ qua, còn có dám vu hãm bổn cung dùng lời nguyền rủa, tội càng thêm một bậc, Tri Họa, Tiểu Hỉ Tử... đưa hai người đến Phượng Tê Cung cho hoàng hậu xử lý, nhất định phải răng đe hậu cung phi tần, cẩn thận từ lời nói đến việc làm".
"Dạ, chủ tử" sau lại cung kính nhìn Liên Quý Tần cùng Hoàng Tiểu Nghi "nhị vị chủ tử, xin mời theo nô tài..."

"Hoàng Quý Phi... ngươi chờ, tân nhân vào cung, Hoàng tử, Công chúa nhiều, ta muốn xem Hoàng Thượng còn nhớ tới ngươi được bao lâu, hừ... đi thôi, để xem lần này Hoàng Hậu như thế nào phạt bổn cung".

Ân Niệm Yên không để ý lời nói của Liên Quý Tần, bước vào Phúc Thọ Cung ấm áp hơn rất nhiều, bên trong không còn nồng nặc mùi dược vị "Thái Hậu vạn phúc kim an, để thần thiếp hậu hạ Thái Hậu uống thuốc".

"Ai gia làm sao dám nhận, Hoàng Quý Phi phúc khí quá nặng, ai gia sợ hãi" lời nói này nếu chuyền ra ngoài, bất kính Thái Hậu thanh danh nàng phải nhận rồi, không đầu ốc người chảy qua rửa tội liền trở thành thông minh hơn a.

"Thái Hậu biết rõ lời này sẽ không có người khác biết, ngoại trừ ám vệ của Hoàng Thượng, trên đường đến đây, Liên Quý Tần dám nghi ngời thánh chỉ của Hoàng Thượng, hiện tại đang ở Phượng Tê Cung đợi xử lý đâu.
Thái Hậu chảy qua mấy chục năm trong hậu cung, chắc cũng biết câu người đời thường nói, Hậu cung trăm hoa đua nỡ, nào có chuyện một bông hoa độc nhất đâu, thần thiếp cũng không ngoại lệ, chỉ là thần thiếp hướng tích cực chút mà sống thôi, Hoàng Thượng đã quá mệt chính sự, sao không để người có thời gian thả lỏng đâu?

Thái Hậu là Hoàng Thượng mẹ ruột, đều này không ai có thể thay đổi, cần gì làm khó nhau đâu, có đôi lúc Hoàng Thượng muốn cùng Thái Hậu đánh một ván cờ, ăn một bữa cơm, còn phải suy nghỉ thật lâu, không biết Thái Hậu có thật lòng muốn hay không".

"Ngươi đang dạy đời Ai gia? Cút... Ai gia không muốn nhìn thấy ngươi, cút đi...".

"Thái Hậu cần gì vậy đâu, Thần thiếp cáo lui, Các ngươi phải hầu hạ Thái Hậu thật cẩn thận biết không?" trước khi đi nàng còn không quên căn dặn cung nhân nhóm, làm cho Thái Hậu càng thêm tức tối hơn.
"Dạ, Hoàng Quý Phi nương nương".

Tỉnh Đế phê xong sổ con, nghe ám vệ báo lại Phúc Thọ Cung chuyện cùng Liên Quý Tần xuất khẩu cuồng ngôn, nhưng Liên gia Nhị lão gia tham gia chiến sự lần này, nếu xử lý khó mà an binh sỉ tâm, Liên Quý Tần cảm thấy hắn sẽ không xử lý nàng lúc này đi?

"Dương Trung, Liên Quý Tần xuất khẩu cuồng ngôn, trẫm nghi ngờ khả năng dạy dỗ Tam Hoàng Tử, lập tức đưa Tam Hoàng Tử đi hoàng tử sở, không có lệnh của Trẫm, mẫu tử hai người không được gập nhau, cấm túc Ninh Vân Hiên, chép kinh phật cầu phúc cho các binh lính đang đánh nhau".

"Dạ, Hoàng Thượng".

Tỉnh Đế nhìn quan cảnh mùa đông bên ngoài, ánh nắng đẹp như thế nhưng người bên ngoài cảm thấy lạnh run, có lẽ đây cũng là tâm tình của Niệm Nhi sao? Có quá nhiều người nhìn nàng như thế nào té ngã từ nơi cao, cho dù bên ngoài có mạnh mẻ đến đâu đi nữa, thì đêm vắng nàng sẽ cô đơn sợ hãi đi, tựa như cảm giác của hắn năm đó, khi bị đưa đi cho Thánh mẩu Hoàng Thái Hậu nuôi dưỡng, một mình âm thầm ôm nổi cô đơn sợ hãi qua ngày.
Không biết đứng đó bao lâu, Tỉnh đế suy nghỉ rất nhiều chuyện, cuối cùng hạ quyết tâm làm đều gì đó, hắn cười khẻ gọi người chuẩn bị thiện, long thể khỏe mạnh mới có thể làm cho quốc thái dân an sao.

Bình luận

Truyện đang đọc