THÁI HẬU NHÂN SINH

Hoàng hậu mời vài vị có phu nhân có nhi nữ tuổi bằng với Hoàng Tử, Công chúa tuổi vào cung ngắm hoa uống trà, Phi tần đang có Hoàng Tử Công chúa đều được mời đến, Ân Niệm Yên thấy chưa đến giờ, mẫu tử hai người chậm rải ăn sáng.

"Mẫu Phi đã chọn cho Khang Nhi hai người, là một văn một võ, nhưng phải hợp mắt duyên với Khang Nhi mới được".

"Mẫu Phi chọn nhất định không sai, Nhi tử sẽ để ý đến hai người đó nhiều hơn, bất quá sợ Nhị hoàng đệ cùng Tam hoàng đệ..." Đại Hoàng Tử nói đến đó liền thở dài.

"Ngươi là Đại ca nên nhường đệ đệ, nhưng cũng phải có điểm mấu chốt, chỉ cần ngươi làm đúng thì Phụ Hoàng ngươi sẽ hiểu, còn chuyện hai vị Hoàng Tử thích giành lấy phần tốt hơn, không phải ngươi phụ hoàng không biết, hắn im lặng là muốn âm thầm quan sát hành động cùng Thái độ của huynh đệ các ngươi, chuyện nhỏ như vậy Khang Nhi cũng bị bó tay bó chân, thật làm mẫu phi thất vọng rồi".


"Nhi Thần có lỗi, là nhi thần quá trọng tình, vọng mẫu phi tha thứ".

"Được rồi không nói đến chuyện này, ngươi tự mình giải quyết đi, nói đến hai người được chọn là Trần Sở là tiểu nhi tử của Trần Tổng Binh Đồng Tri, phẩm cấp không cao nhưng làm người chính trực, lại từ biên quan trở về, bên ngoài nhất định nhìn thấy nhiều, ngươi có thể cùng hắn học võ, cũng có thể hỏi thêm nhiều chuyện thú vị bên ngoài.

Người còn lại là Thường gia Nhị Phòng tiểu nhi tử Thường Dục, Thường Nhị gia là người thích đọc sách, sưu tập thơ từ ca phú, không màng công danh, nhưng hắn lại dạy ra rất nhiều đệ tử, Thường Dục được phụ thân cầm tay chỉ dạy, thiết nghỉ sẽ không làm mất mặt hắn phụ thân đi".

Đại Hoàng Tử cảm động hai mắt đỏ lên, Mẫu Phi thật tâm vì hắn suy nghỉ rất nhiều "Cảm tạ mẫu phi, đời này được làm con của ngài là nhi tử phúc phần vài kiếp tu được.


"Được rồi, phúc phần cái gì, mới bảy tuổi nói chuyện không khác gì ông cụ non, tuy Mẫu Phi không sinh ra Khang nhi, nhưng ngươi đã gọi ta một tiếng mẫu phi, thì chúng ta chính là mẫu tử, người xưa có câu, cha mẹ không chê con xấu, con không chê cha mẹ nghèo, đi thôi, đừng để người khác đợi lâu".

Ngự Hoa Viên mùa xuân đúng là trăm hoa đua nỡ, Cẩm họa ôm Ngũ Hoàng Tử, đi bên cạnh là Đại Hoàng Tử, dẫn đầu là một vị ung dung hoa quý nữ nhân, đầu mang Phượng Trâm chính đuôi, phu nhân nhóm liền biết vị này là Hoàng Quý Phi.

"Tham kiến Ngọc Thuần Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an".

"Các vị xin đứng lên, hôm Hoàng Hậu mở tiệc chiêu đãi, bổn cung đều là khách mời đâu, các vị cứ tự nhiên là được" nàng nhìn Đại Hoàng Tử nói "Khang Nhi thay mẫu hậu ngươi tiếp đãi công tử nhóm đi, thiếu cái gì nhớ gọi người kịp thời mang đến".


"Dạ, Mẫu Phi".

Ân Niệm Yên chưa kịp ngồi vào vị trí thì Hoàng Hậu từ xa đi đến, lại một trần hành lễ mới được yên ổn ngồi.

"Tiểu Ngũ muốn ra ngoài chơi sao, đến Mẫu Hậu ôm một cái có được không" Hoàng Hậu thường xuyên chơi cùng hắn, đương nhiên là vui mừng nhào qua.

"Ai...ui... Tiểu Ngũ của chúng ta lại nặng hơn rồi, lần sau mẫu hậu may cho ngươi tân cái yếm đi, Tiểu Ngũ có thích không?".

"A.. a.. a... ăn..." mới hơn bảy tháng hài tử, chỉ biết a a cùng với la hét, giờ còn nói thêm một chữ ăn làm cho mọi người cười vui vẻ hơn.

"Hoàng Hậu nương nương, có thể là trước đây thần thiếp thích món ăn ở Phượng Tê Cung, giờ Tiểu Ngũ thấy hắn Mẫu hậu cùng Nhan Nhi liền đòi ăn, ai...".

"Ăn khỏe mới tốt sao, Tiểu Ngũ ngoan, chút nữ nhị tỷ cho ngươi ăn được không, hiện tại ngồi ngoan, Mẫu hậu ôm ngươi, có được không" Hoàng Hậu đã có người được chọn, nên không tham gia vào quan sát đám công tử cô nương bên kia, để lại cho người khác đi thôi.
Ân Niệm Yên nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Thường gia vài vị phu nhân, nàng tươi cười hỏi "Vị nào là Thường nhị thái thái?".

"Thần phụ Thường gia nhị tức phụ Lan Thị, tham kiến Hoàng Quý Phi nương nương" Lan thị từ xa quan sát vị Hoàng Quý Phi này, từ lúc bước vào đến hiện tại đều ung dung hoa quý, lời nói uy nghiêm lại mang theo gần rủi, không nói đến tư sắc xuất thủy phù dung, miệng khéo cười đã là khó được, nữ nhi từng nói Hoàng Quý Phi rất gần rủi người nhà, không có gì ra vẽ, nhưng nàng cảm thấy người như vậy mới đáng sợ.

"Nhị thái thái ngồi đi, hai nhà là thông gia, bổn cung chỉ muốn gập mặt để ngày sau còn biết, Thường gia trưởng bối đều tốt sao?".

"Hồi nương nương, đều tốt, còn chưa báo tin mừng cho nương nương, hôm trước bà thông gia đến báo hỷ, nói là Ân gia nhị nãi nãi có mang được hai tháng, biết được thần phụ hôm nay vào cung, nếu may mắn diện kiến nương nương, nhờ báo một câu hỷ" Lan Thị cười càng thêm mãn nguyện, nữ nhi là nàng tâm bệnh, sợ giống như mấy cái đường tỷ trước đây, gả không ra gì, chưa vào cửa đã có một đống thiếp thất thông phòng, hai ba năm còn chưa có nổi một đứa con trai.
"Như vậy tốt quá, đã lâu bổn cung chưa nhận được tin nhà, bất quá chỉ cần là tin tốt là được, Thường nhị thái thái thật có phúc, nhi nữ song toàn không nói, còn đều là có tài hoa người, mẫu thân lần nào gập bổn cung đều khen nhị tẩu vài câu đâu".

"Thần phụ không dám nhận, là bà thông gia yêu thương con dâu".

Liên Quý Tần có lòng muốn cùng Tín Quận Vương Phi làm quen, nhưng bị người không nóng không lạnh đáp lại, trong lòng bực tức lên, nhưng nhớ đến giáo huấn lần trước, nàng chỉ có thể nhịn xuống, nếu còn làm ra chuyện gì, sợ là Tam hoàng nhi bị đưa đi nơi khác dưỡng đi.

"Nhìn xem Hoàng Quý Phi cùng Thường nhị thái thái trò chuyện thật hợp ý chưa kìa, thông gia có khác a..." nhìn về phía Đại Hoàng Tử đang cùng Tín Quận Vương Phủ tiểu công tử nói chuyện vui vẻ, tâm càng khó chịu, nhưng sau khi lướt qua Đại công chúa nàng liền cười lạnh, một đứa nhải con, nhìn tiểu nam hài ánh mắt sáng lên, còn mang theo phong tình vạn chủng, quả thật nữ tiếu mẩu không sai chút nào, Liên Quý Tần nhìn Đại cung nữ một cái, kế tiếp lại như thường ngồi xem kịch vui.
"Người nhà nên là như vậy không phải sao? Thiết nghỉ Liên Chỉ Huy Sứ một lòng nhớ mong nữ nhi cũng không khác gì mấy" Hinh Tiệp Dư thật không ưa nổi Liên Quý Tần, nếu an phận thì nàng ta không chỉ là một cái Tam Phẩm quý Tần.

"Hinh Tiệp Dư không ra tiếng liền thôi, mà đã ra tiếng liền nói chân lý, quả thật rất chung thành đâu, cho dù trung thành đến đâu cũng chỉ là một cái Tiệp Dư thôi" một cái tiệp Dư thôi, nhà chỉ là một cái tứ phẩm quan, còn không phải kinh quan, có tư cách gì nói nàng?

"Chỉ cần nói đúng là đủ rồi, còn phân vị thế nào chỉ có Hoàng Thượng định đoạt, làm phi tần chỉ cần tuân thủ cung quy là đủ rồi".

"Ngươi...."..... "Bùm... bùm...." Liên Quý Tần chưa kịp phát hỏa liền nghe có thứ gì rơi xuống nước, người nghe được đều sửng sờ, một giây sau liền chạy đến.
"Mau cứu người lên, người đâu...."

"Là ai rơi vào trong nước, sao lại như vậy?" Ân Niệm Yên tức giận phải nói, nhìn quanh không thấy Đại Hoàng Tử, nàng càng lo lắng hơn, chạy đến thì thấy có hai đứa nhỏ ở đằng xa "Tri Họa cứu người, mau lên..."

Tổng cộng có năm người ngã xuống hồ lúc cho cá ăn, Đại Hoàng Tử bị đẩy ra xa nhất, kế tiếp là Trần Sở, nhưng Trần Sở biết bơi, hắn cố bơi vào bờ nhưng không thấy rõ bờ liền cố sức bơi ngược hướng ra giữa lòng hồ, may mà tuổi nhỏ bơi chậm, bằng không khó mà cứu lên kịp.

"Thái Y đến chưa, Hàn ma ma đi chuẩn bị phòng cùng Y phục cho năm vị công tử cô nương, Khang nhi có sao không?" Nhìn thấy người được Tri Họa cứu lên là Đại Hoàng Tử, Hoàng Hậu liền biết đây là hậu cung người làm, một đám không bớt lo, hôm nay là nàng đầu năm tổ chức yến tiệc đâu ở hậu cung đâu.
"Mùa xuân nước còn lạnh, mau đi nấu canh rừng đuổi hàn khí đi, Tiểu Hỉ Tử đưa Khang Nhi đến hiên đình bên kia thay ra y phục, những người còn lại đều đi theo đi, nơi này làm phiền Hoàng hậu nương nương" Ân Niệm Yên tức giận nhưng vẳn cố gắng giữ bình tỉnh đáp lời.

"Đi mau đi, nơi này có bổn cung đâu, Tiểu Ngũ bổn cung sẽ tự mình ôm lấy" Hoàng hậu sợ có người nhân lúc hổn loạn ra tay với Tiểu Ngũ, dù sao hắn là khỏe mạnh nhất Hoàng tử, có nhiều người hận không diệt trừ cho sảng khoái đâu.

Năm cái mẫu thân đau lòng hài tử, lúc nào cũng đi theo bên cạnh lo lắng, riêng Thường Đại thái thái cùng Tam thái thái ánh mắt vui mừng khi người gập họa, cho dù là một chút biểu hiện sau đó cuối đầu, những vẫn bị Hinh Tiệp Dư nhìn thấy.

Thái Y viện tới rất nhanh, chuyện này liên quan đến thần tử nhi nữ, Hoàng gia một chút cũng không chậm trễ, chỉ cần có một người ra chuyện, sợ là Hoàng Thượng mặt mũi khó coi.
"Thế nào?" Ân Niệm Yên hiện tại chỉ lo cho Đại Hoàng tử, thân thể hắn vừa mới dưỡng tốt, hiện tại lại chịu tội như vậy.

"Hồi Hoàng Quý Phi, Đại Hoàng tử cùng Trần tiểu công tử giống nhau, bị hàn khí nhập thể, vốn thân thể hai vị khỏe mạnh, nhưng bơi một đoạn xa, xuất quá nhiều lực, đến khi không còn bơi được thì hàn khí đi vào người rất mau, cũng rất nguy hiểm, thần sẽ tận lực cứu chữa".

"Tiểu Hỉ Tử chuẩn bị kệu đưa hai đứa nhỏ trở lại Bích Tiêu Cung, Trần thái thái cùng bổn cung đi, bổn cung nhất định sẽ không để đứa nhỏ ra chuyện" Ân Niệm Yên tức giận phải nói, thật không nghỉ tới a... phòng ngày phòng đêm, lại không phòng được lúc này.

"Thần phụ nghe theo Hoàng Quý Phi nương nương" hiện tại nàng thật không biết làm cái gì, Nhi tử là nàng mạng sống, không biết bao nhiêu ngày đêm cầu trời phật mới có được đưa nhỏ này.
"Ân tâm đi, bổn cung chẳng những cứu lại hai đứa nhỏ, còn phải xử lý thật nặng kẻ chủ mưu" Ân Niệm Yên lạnh giọng nói từng chữ, làm cho những người khác cảm thấy lạnh cả sống lưng, hậu cung lại một lần đại rửa sạch rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc