THÁI HẬU NHÂN SINH

Sáng hôm sau Ân Niệm Yên bị hai đứa nhỏ khóc tỉnh, mở mắt ra thấy Tỉnh đế đang nhìn nàng, nhớ đến tối qua có bao nhiêu điên cuồng, có chút ngượng ngùng dời đi ánh mắt.

"Hoàng Thượng mặc y phục vào trước đi, thần thiếp nhìn xem hai đứa nhỏ thế nào, hai ngày nay quá vội, không ôm nhiều, sợ là nhớ thần thiếp đi".

Tỉnh Đế không vội mặc y phục, hắn gọi người đưa hai đứa nhỏ vào "để Trẫm ôm đi, xem bọn nhỏ năng hơn không" trong lòng lại cười, đã là Mẫu Thân của bốn đứa nhỏ, Niệm Nhi còn ngượng ngùng a...

"Nhi thần thỉnh an Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu" Đại Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử đi theo hai cái đệ đệ, lo lắng không gập được Mẫu hậu, bọn đệ đệ lại khóc nháo lên.

"Ngoan, mấy ngày nay Khang Nhi vất vả rồi, Tiểu Ngũ còn ngoan sao?"

"Nhi thần không vất vả, Tiểu Ngũ rất ngoan, còn giúp nhi thần chăm sóc cho Tiểu Lục cùng Tiểu Thất, rất giống Tiểu đại nhân a....".


"Đúng vậy Mẫu Hậu, Tiểu ngũ rất ngoan, sẽ không làm sai chuyện" Ngũ Hoàng tử giương mặt trẻ con, nhưng ánh mắt kiên định, giọng điệu trưởng thành nói, làm cho Tỉnh Đế cười lớn một phen.

"Ha ha ha... huynh đệ các người đều tốt, Phụ Hoàng tâm vui mừng, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng trước, Hôm nay Trẫm không thượng triều, cùng Mẫu tử các ngươi vui đùa cả ngày".

"Tốt quá... Tiểu Ngũ thật thích Phụ Hoàng a... Thích Phụ Hoàng dạy viết chữ...." nghe đến đó Tỉnh Đế cười càng lớn, hắn nhi tử chính là như vậy thông tuệ.

Ân Niệm Yên cùng Đại Hoàng Tử lắc đầu cười, trong lòng thầm nghỉ nếu một ngày nào đó, Tiểu Ngũ biết hắn bị Tỉnh Đế lừa gạt đọc sách viết chữ từ nhỏ, không biết như thế nào kêu gào đâu.

Ngày Thứ ba khôi phục lại bình thường thỉnh an, Cung Nhân Hoàng Hậu biết được Ân Niệm Yên vẫn đến Phượng Tê Cung thỉnh an, nàng liền gọi người chuẩn bị Phượng tọa, để song song với nàng Phượng tọa, nếu Ân Niệm Yên đã lùi một bước, nàng cũng nên cho người mặt mũi.


Một lần nữa bước vào phượng Tê cung với thân phận khác, tâm tình cũng khác hơn trước đây, quả thật cuộc sống không ai biết trước được đều gì.

"Muội đã đến trễ rồi...." hai vị Hoàng hậu hành ngang hàng lễ, trở lại vị trí của mình, phi tần nhóm cùng Hoàng tử Công Chúa bắt đầu hành lễ trước tân Hoàng Hậu.

"Thỉnh an hai vị Hoàng hậu nương nương, Mẫu Hậu, hai cung hoàng hậu vạn phúc kim an".

"Đứng lên đi".

"Đa tạ hai cung Hoàng Hậu, Mẫu Hậu".

Ân Niệm Yên nhìn một vòng, kế tiếp cùng Cung Nhân hoàng hậu nói "Hoàng gia công chúa quả thật hơn người, nhìn mấy mấy đứa nhỏ càng lúc càng xinh đẹp, muội cảm thấy vui mừng, muội có cho người chế ra bảy bộ Hồ Điệp Trâm cày, cho bảy vị Công chúa, tỷ tỷ đừng tranh giành với muội".

"Hôm nay không cùng muội tranh, tùy muội thôi".


"Bạch Thược còn không lấy Trâm ra xem các vị công chúa có thích không? Riêng Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử cùng tứ Hoàng tử, bổn cung đã chuẩn bị một người một cái Bạch Ngọc nghiên mực, hy vọng các ngươi đọc sách tiến tới".

"Đa tạ Ngọc Mẫu hậu ban thưởng".

Đại công chúa trong lòng không mau, nhìn Trâm cày của từng người đều giống nhau, chỉ có Nhị công chúa Khúc Lộ Nhan là nhiều thêm một đóa tường vân, liền lạnh giọng nói "Ngọc Mẫu hậu thật yêu thương Nhị hoàng muội, Trâm cày còn cố ý thêm một đóa tường vân, ngụ ý càng thêm các tường, Đại hoàng tỷ thật tâm vui mừng cho muội đâu".

"Từ trước đến nay đích thứ có khác, huống chỉ Nhị công chúa đã là Trưởng công chúa, được ban phong hào Đoan Minh cùng Công Chúa Phủ, Tường vân nhiều thêm một đóa có gì không được?" Ân Niệm Yên lạnh giọng hỏi, làm cho Đại công chúa tức giận, lại không lời phản bác, chỉ cười mĩa nói "Ngọc Mẫu Hậu dạy phải" trong lòng lại không cảm thấy mình sai.
Hàn Tu Nghi lo lắng lại không ra tiếng, Đại công chúa đến chổ của nàng đã không còn nhỏ, muốn dạy lại là không dễ dàng gì, chỉ mong không làm ra chuyện quá đáng, làm liên lụy tới nàng.

"Nhớ vài ngày trước Cung Ngọc Hoàng Hậu nói thứ tự có trước có sau, sao hôm nay lại cùng Cung Nhân Hoàng Hậu ngang hàng ngồi? như vậy không phải tự tát vào mặt mình sao? Dù sao thì Cung Nhân Hoàng Hậu mới là Nguyên Phối Chính Thê".

Theo Dương Quý Nhân ý tứ thì Ân Niệm Yên chỉ là một nữa thê tử, thẩm chí là không bao nhiêu người nhận đồng nàng là thê, trong miệng người đời, Bình Thê cũng là thiếp.

"Hổn xược.... Dương Quý Nhân học bao lâu cung quy vẫn không nhớ, bổn cung tự mình hạ lệnh chuẩn bị Phượng tọa cho Ngọc Hoàng Hậu, ngươi bất quá một cái nho nhỏ quý nhân, dám xuất khẩu cuồng ngôn, nên bị phạt gì mới phải?"
Hàn ma ma nhanh miệng nói "hồi hai cung Hoàng hậu, phi tần xuất khẩu cuồng ngôn, theo quy cũ nhẹ thì phạt cấm túc, nặng thì tát tay làm gương cho người khác".

Dương Quý Nhân nghe tát tai liền hét lên "Điêu nô, các ngươi dám tát tay ta? Dương gia người quyết không ngồi yên".

"Tốt a... bổn cung muốn nhìn xem Dương gia sẽ phản không thành? Bạch Thược, Tiểu Hỷ Tử còn đứng đó làm gì, Tại đây Tát tay Dương Quý Nhân cho bổn cung, Bổn cung muốn nhìn xem ai dám trái ý Cung Nhân Hoàng hậu" hôm nay là ngày đầu Ân Niệm Yên nàng ngồi trên hậu vị nhận Phi tần cùng Hoàng Tự thỉnh an, nếu dung túng Dương Quý Nhân, thì sau này ai phục nàng nữa.

"Ân Niệm Yên... ngươi dám đánh ta... Ân gia đúng là không biết sống chết...á...".

Dương Quý Nhân quá ồn, Hàn ma ma lấy khăn tay bịt miệng nàng ta lại, Ngoại trừ Vân Khánh Quý Phi cùng Huệ Phi, Lương phi thì những người còn lại tâm tư bay lên, xem ra trong cung sợ là khó sống hơn trước rồi, hai cung Hoàng hậu hòa thuận, nếu không có bản lĩnh, tốt nhất nên an phận thủ thường.
"Đủ rồi, hôm nay là ngày đầu muội lấy tân thân phận đến đây, Dương Quý Nhân được giáo huấn như vậy cũng đủ nhận ra thân phận của mình rồi" Cung Nhân Hoàng Hậu thấy đủ liền ngăn lại, Dương gia người hiện tại không nên tức giận quá mức.

"Nể mặt Cung Nhân Hoàng Hậu, bổn cung tha cho ngươi lần này, cũng không hàn vị phân của ngươi, trở về chép phạt hai trăm cuốn Thiên Tự Kinh, hai trăm cuốn Bách Gia Tính, khi nào viết xong khi đó được giải trừ cấm túc, nhớ kỷ phải tự mình viết, nếu bổn cung phát hiện ngươi gọi người viết thay, thì tăng hình phạt gấp đôi, ngươi có nghe thấy".

Dương Quý Nhân trong mắt đầy uất hận, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, không ra tiếng đáp lời, ý tứ rõ ràng muốn cùng Ân Niệm Yên đua một phen.

Ân Niệm Yên cười khẽ cùng Cung Nhân Hoàng hậu hành tiểu lễ, sau đó hạ lệnh "Tân nhân vào cung học quy cũ không tốt, trước mắt triệt thẻ bài đến khi nào Cung Nhân Hoàng Hậu cùng bổn cung thấy tốt mới thôi, riêng Dương Quý Nhân triệt thẻ bài nữa năm, còn không biết quy cũ, bổn cung sẽ tự mình cùng Hoàng Thượng nói, nghỉ hướng đi cho Dương Quý Nhân".
Dương Quý Nhân nghe xong nằm bẹp xuống nền, nắm tay xiết chặc, trong lòng thề cùng Ân Niệm Yên không chết không thôi.

Ba người khác biết mình bị Dương Quý Nhân liên lụy, nhưng lúc này thành thật mới qua cửa ải "Tần thiếp ta ơn hai cung Hoàng hậu dạy dỗ".

Vân Khánh Quý Phi lắc đầu thở dài, nữ nhi là kiều sủng, những sủng đến không biết sợ như vậy chỉ có hại a... nhìn Dương Quý Nhân đi, chưa gập được thánh nhan liền phế đi, Dương gia thế lực một năm nay bị Hoàng Thượng suy yếu quá mức, sẽ chống lưng cho Dương Quý Nhân sao? Ngu xuẩn người sống không lâu ở hậu cung a.

Rời đi Phượng Tê Cung, Đức Phi cùng Liên Chiêu Nghi, Hòa Chiêu Nghi đứng nhìn Dương Quý Nhân bị người khiêng trở lại Minh Nguyệt Các, tâm tư khác nhau, nhiều nhất là cười nhạo.

"Ngọc Hoàng Hậu càng lúc càng uy phong a..."
"Đức Phi nói đúng, chúng ta chỉ là thấp bé phi tần, tốt nhất là nên an phận thì hơn, không khéo ngày nào đó đến lượt chúng ta cũng không chừng" Liên Chiêu Nghi trong lòng còn khó chịu đâu, lần này Đại phong lại không có phần của nàng, hai cái thân phận thấp kém, còn tiến cung sau nàng, có thể ngồi lên Phi vị, thật nghẹn uất không thôi.

Hòa Chiêu Nghi vốn không thích hai người kia, một người ăn cây táo rào cây sung, bò lên địa vị cao liền phản bội chủ cũ, một người không gì bản lĩnh đòi trèo cao, cuối cùng chỉ biết nói lén sau lưng người, nàng trở về cung học tân thêu pháp đi, nơi này ở lâu thêm phiền lòng.

"Thần thiếp trong cùng còn có việc, trước cáo lui".

"Đức Phi nhìn xem, ngay cả một cái ngoại lai phi tần đều xem thường chúng ta a..."

"Vậy sao này Liên Chiêu Nghi tiễn người đi là được rồi, cần gì phải nóng giận tức thời đâu, chúng ta cũng nên trở về" Đức Phi trong lòng cũng không thuận, nàng Tứ hoàng nhi vài ngày sinh bệnh một lần, Hoàng thượng chưa từng đến nhìn xem một cái, chỉ tượng trưng gọi Thái Y đến hỏi thăm vài câu, gần ba tuổi nhưng chưa một lần được Tổ chức Sinh Thần, nàng sao không oán hận được đâu?
Hàn ma ma nhìn Hoàng Hậu cùng Nhị công chúa đang xem lại Hậu cung sổ sách, chuẩn bị một nữa đưa đi Bích Tiêu Cung, trong lòng trăm mối ngổn ngang, hiện tại hậu cung chia thành hai cung, Đông Cung cùng Tây cung, không biết Hoàng hậu ngày sau thế nào qua được đâu.

"Hoàng Hậu nương nương, Bạch Thược cùng Cẩm Họa đến".

"Cho người vào đi" Hoàng hậu không hiểu tại sao Bích Tiêu Cung người đến lúc nầy, nhưng không nghỉ nhiều, gập người sẽ biết thôi.

"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an".

"Đứng lên đi, Ân muội muội bên kia có chuyện gì sao?".

"Hồi Hoàng hậu nương nương, chúng ta chủ tử nói nàng quá vội chăm sóc các vị hoàng tử, xin Hoàng hậu không cân đưa sổ sách đến Bích Tiêu Cung, sợ không thể quản tốt hậu cung, có phụ với thánh ân, mong Hoàng hậu hiểu cho".

Cung Nhân Hoàng Hậu cùng Hàn ma ma không nghỉ tới Ân Niệm Yên dễ dàng như vậy từ bỏ cung quyền, trước kia liền thôi, dù sao Hoàng Quý Phi cũng là phi, quản hậu cung không được người xem trọng, hiện tại thân phận khác xưa, lại không màng đến, bọn họ thật sự tin tưởng Ân Niệm Yên không màng quyền lực, xử phạt người chỉ là đám người kia không biết sống chết mạo phạm người.
"Nếu đã như vậy bổn cung không đùng đẩy, ngày sau Bích Tiêu Cung toàn quyền xử phạt cung nhân, hỏi đến bất cứ chuyện gì cũng phải cung kính nói rõ, nếu ai dám qua loa lấy lệ, bổn cung nhất định phải trị thật nặng, Hàn ma ma cho người thông báo xuống dưới đi".

"Dạ, Hoàng Hậu nương nương".

"Chúng nô tỳ cũng cáo lui".

"Trở về đi".

Bình luận

Truyện đang đọc