THÁI HẬU NHÂN SINH

Ân Niệm Yên đám người vừa ăn gà nướng, vừa trò chuyện không chút quân thần khoảng cách, bên kia nữ quyến lấy lòng từ Hoàng Hậu đến Khánh Quý Phi cùng vài vị phi tần nhóm, Thường lão phu nhân tức giận Nhị con dâu không biết đều, trèo cao quý nhân liền bất kính bà bà, lại không thể mặt dầy tiến lên làm quen, chỉ có thể đợi có cơ hội cáo một cáo.

Đang dùng bữa thì Dương Trung chạy đến, hắn hiện tại đã không còn kêu khổ trong lòng nữa rồi, chỉ có thể máy móc chịu trận, mặc kệ hết thảy thôi "Hoàng Quý Phi nuong nương, Hoàng Thượng cho mời".

"Hoàng Thượng hết thảy thuận lợi?" hắn lần nào cũng vậy, lấy làm gián đoạn cuộc vui của nàng làm niềm vui sao?

"Hồi nương nương, hết thảy thuận lợi, Hoàng Thượng săn được Tiểu Hồ Ly, mời nương nương đến nhìn xem" Dương Trung cảm thấy Hoàng Thượng quá đua, hôm nay quyết tìm cho bằng được vật nhỏ quý hiếm, đích thân săn để lấy lòng Hoàng Quý Phi, nếu để mấy cái lão thần biết được, sợ là một trận khóc than khuyên can lấy Quốc gia làm trọng đi.


"Vậy bổn cung đi nhìn xem thế nào, Các vị đến nhìn một cái đi, xem hồ ly là cái dạng gì, ngày thường rất nhiều người mở miệng ra là hồ ly tinh sao?"

Ân Niệm Yên thẳng thắng làm người không biết nói sao, câu nói này đã có từ xưa đi, cũng không biết đã qua đi bao nhiêu năm rồi.

"Nàng đến rồi, nhìn xem tên nhóc này đi, là Trẫm tự mình săn được, con lớn bị trúng tên chết, con nhỏ chạy không kịp bị bắt lại, còn hoàn hảo đâu" Tỉnh Đế làm như không thềm quan tâm nói, nhưng trong lòng lại mong đợi đáp lời từ Ân Niệm Yên.

"Là Hồng hồ ly sao, nó không đỏ rực như trong sách nói, nhưng rất đẹp, đôi mắt linh hoạt, vừa dài vừa nhỏ, nhìn sơ qua thần thiếp còn tưởng nó khinh thường nhìn mình đâu, hổ báo gì đó thì dùng tên bắn từ xa, còn vật nhỏ này tốn không ít công phu đi? Năng lục của Hoàng Thượng quả thật không ai sánh bằng".


Vài câu khen tặng nàng không tiếc, dù sao cuộc sống phải dựa vào người khác, thuận theo chiều gió vẫn tốt hơn, quá làm cao sợ đến khi ngã xuống sẽ tan sương nát thịt đi.

"Ha ha ha.... không phải chuyện gì khó, ngoài kia còn nhiều người săn được thú rừng hung mảnh đâu" Tỉnh đế nghe xong cười càng lớn hơn, có thể nói là vàng vọng núi rừng.

"Hồi Phụ Hoàng, Nhi thần cùng Tần Tướng quân săn được một con báo, muốn hiếu kính cho người, Phụ Hoàng nhìn xem" Nhị hoàng Tử không nhịn được dâng lên chiến lợi phẩm của mình, hắn ngay từ đầu muốn cùng đi săn với tướng lảnh, bởi vì chỉ có bọn họ mới có khả năng săn bắt mảnh thú, như vậy Phụ Hoàng mới nhìn hắn bằng con mắt khác.

"Tốt, Dương Trung thưởng" Tỉnh Đế không để ai săn được mảnh thú, có lệ thưởng xuống dưới.


Tam Hoàng Tử không thua kém gì, đưa hai con tuần lộc đến khoe ra, Tỉnh Đế không thay đổi sắc mặt, cười thoải mái thưởng, nhưng trong lòng cảm thán, trong mắt bọn họ, hắn già cả hồ đồ sao? Hiện tại bắt đầu kéo bè kết cánh, thật không để hắn vào mắt.

Nhị Hoàng Tử khiêu khích hỏi Đại Hoàng Tử "không biết Đại ca săn được gì rồi?".

"Hồi Phụ Hoàng, nhi thần không đi xa, chỉ gần bìa rừng săn gà rừng cùng thỏ hoang, lúc nảy đã nướng lên, mời Mẫu hậu, Mẫu Phi, bà ngoại cùng mọi người thưởng thức, Nhi thần có để lại phần của Phụ Hoàng, bất quá còn chưa nướng xong, bởi vì thịt nướng để lâu không ngon, Nhi Thần tưởng khi nào Phụ Hoàng trở lại sẽ tự mình nướng hiếu kính người".

Đại Hoàng Tử khiêm tốn cùng từ tốn rõ ràng đáp lời, không kiêu căng càng không tranh công, người nghe chỉ cảm thấy hắn không phải là Hoàng Tử, mà chỉ là một cái bình thường hài tử, hết lòng hiếu kính phụ mẫu, đều này làm cho lão thần nhóm tán thưởng không thôi, càng cảm thấy Hoàng Quý Phi dạy con có cách.
"Ha ha ha... Mẫu Phi ngươi thích nhất là gà rừng đi, Khang Nhi hiếu tâm đáng khen, Dương Trung thưởng.... Được rồi, các ngươi cứ lo ăn thịt uống rượu đi, hôm nay trẫm cùng các vị cạn vài bình rượu, chúc mừng chiến lợi phẩm hôm nay...."

"Đa tạ Hoàng Thượng..."

Hai vị Hoàng tử nhìn Đại Hoàng tử, trong mắt đều là ghen ghét, Tỉnh Đế cùng Ân Niệm Yên nhìn bọn họ nhíu mày không vui, Ân Niệm Yên nghỉ nên chuẩn bị hộ vệ cho Khang Nhi là vừa, bằng không với dã tâm ngày càng lớn của hai tên kia, sợ sẽ phát điên làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.

"Hoàng Quý Phi không ăn thịt Lộc sao? Thứ này bổ đâu, đừng lãng phí hai đứa nhỏ hiếu tâm" Phùng Phi dịu dàng ra tiếng, nhưng làm cho người ta cảm giác khó chịu.

"Phùng phi muốn ăn thêm Lộc thịt sao? Cẩm Họa đưa dĩa Lộc Thịt đến bàn của Phùng Phi đi, còn có Liên Chiêu Nghi bên kia" hai người kia bắt đầu nhảy nhóc lung tung làm nàng chán ghét thêm, nơi này có không ít đại thần mệnh phụ, thật là mất thể diện.
Hoàng Hậu nhìn Tỉnh Đế sau lại nhìn Khánh Quý Phi, có một số chuyện nàng không nên nhúng tay vào, bởi vì đây không phải liên lụy đến Phi tần miệng lưỡi, còn có Hoàng Tử tranh đấu bên trong.

"Đưa dĩa cá nướng đến cho Hoàng Quý Phi đi, nàng thích nhất mấy thứ này" Tỉnh Đế biết Ân Niệm Yên không thích ăn những món xa hoa, nhiều nhất chỉ ăn vài miếng thử mùi vị, chủ yếu là thịt cá trứng sữa trong bữa ăn của mình.

"Thần thiếp quen rồi mấy món ăn đạm bạc, làm hoàng thượng cùng các vị chê cười rồi".

"Thần phụ không dám".

Phùng Phi mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ phải cắn răng nhịn xuống, tự mình an ủi chỉ cần nhi tử có khả năng, nàng không cần nổi lo về sao.

Phía dưới Liên Chiêu Nghi cùng Hòa Quý Tần một lòng câu dẫn Hoàng Thượng, hy vọng tối nay được ở lại hầu hạ người, không chỉ vậy Thường Mỹ Nhân, Thanh Mỹ Nhân cùng Lam Mỹ Nhân đều cố gắng nhất có thể, thẩm chí còn lộ liễu ra ngoài, Hoàng hậu không vui lạnh mặt nhìn qua, dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ, mới ngừng nghỉ một phen.
"Có Hoàng Quý Phi cùng Khánh Quý Phi, chúng ta sợ là phải đợi trở về mới được diện thánh rồi" Thường Mỹ Nhân hậm hực nói.

"Còn không phải bị Lữ Tài tử liên lụy, vào cung còn bị bắt học thêm vài tháng quy cũ, bằng không chúng ta làm sao phải lộ liễu bất chấp như vậy đâu".

"Thanh tỷ tỷ nói không sai, nàng ta xứng đáng bị bỏ lại" Lam Mỹ Nhân cay cú nói.

Ân Niệm Yên khẽ cười, nhỏ giọng cùng Tỉnh Đế nói "Hoàng thượng quả thật là ngọc thụ lâm phong, làm mê mẫn biết bao nhiêu trái tim bé nhỏ phía dưới, ngài nhìn xem đi..."

Tỉnh Đế nhìn Ân Niệm Yên uống đến đỏ bừng mặt, càng cảm thấy mê người, trước mắt nhiều người hắn cố nhị xuống ôm mỹ nhân trở về, cười hỏi lại "Niệm Yên thì sao?".

"Hiện tại có được không?" Ân Niệm Yên khiêu khích một câu, kế tiếp nét mặt như thường, chắm sóc cho hai cái nhi tử của mình "Tiểu Ngũ mệt sao? Mẫu Phi đưa người trở lại đi".
"Ân, Ngủ cùng Mẫu Phi, còn có Đại ca....".

Tỉnh Đế đen mặt nhìn tiểu nhi tử đang ôm ấp hắn nữ nhân, Hoàng Hậu thở dài đợi người đều tan đi, nàng ôm Tiểu Ngũ trở lại liều trại nghỉ ngơi, bằng không chuyến đi săn này sẽ không yên ổn a, khó lắm mới ra ngoài được một chuyến đâu.

"Niệm Nhi muốn ngủ cùng nam nhân khác, là trẫm không được?" Tính Đế ngà ngà say, ghen tuông lên quả thật không thua gì bình thường nam nhân.

"Mạnh tay làm gì a... hắn mới hơn một tuổi đâu, là Hoàng Thượng nhi tử, cái gì gọi là nam nhân, lại muốn gán tội thiếp sao?".

"Niệm Nhi.... Thật thơm... nơi này càng thơm hơn...." Tỉnh Đế uống một ly Rượu Lộc Nhung, làm hắn càng muốn nàng nhiều hơn, cả người nóng lên, ôm ôn hương nhiễng ngọc trong tay, nguyện chết dưới mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, cũng chỉ là như thế đi.
"Danh Nhi hôm nay làm rất tốt, Mẫu Phi nhìn có vài vị dùng ánh mắt thưởng thức nhìn ngươi, những chỉ có võ quan ủng hộ không cũng chưa đủ, Mẫu Phi hôm nay nhìn mấy vị quan văn mắt cao hơn đỉnh đầu, bọn họ nữ quyến càng không để ta vào mắt, xem ra sao này Danh Nhi càng cố gắng nhiều hơn mới được.

Còn có Hoàng Quý Phi thánh sủng càng nhiều, trước mắt chúng ta không nên có đại động tỉnh, Liên Chiêu Nghi bên kia còn có một đám nữ nhân chờ cơ hội kéo Ân Niệm Yên xuống đâu".

Nói đến Ân Niệm Yên, Phùng Phi hận nghiến răng nghiến lời, nàng đã bao lâu chưa được sủng hạnh rồi, có lẽ từ khi có Ân Niệm Yên, Hoàng Thượng đã không còn nhớ đến lão nhân trong cung đi, cứ tưởng có tân nhân tiến vào, sẽ chia bớt sủng ái của Ân Niệm Yên, cuối cùng chỉ là một đám vô dụng.

"Mẫu Phi cố nhịn thêm một thời gian, đợi Nhi tử thành tài, người sẽ được người khác nịnh bợ, thân phận tôn quý" Nhị Hoàng Tử lạnh giọng nói.
"Danh Nhi không được nói bậy, bên ngoài có nhiều người đâu, có một số chuyện chỉ có thể cất dấu trong lòng, nên nhớ họa từ miệng mà ra".

Lời nói này khác với tính tình thường ngày của Phùng Phi, bất quá nghỉ lại cũng không gì sai, trong hậu cung ai không đeo mặt nạ sống đâu.

"Nhi Tử lỡ lời, sẽ không có lần sau".

Hôm sau Ân Niệm Yên đang nằm trong bồn tắm ngâm mình trong nước nóng, tỉnh thần cùng Tiểu Bạch oán giận vài câu, bên ngoài Nhị Hoàng tử cùng Tam Hoàng Tử cùng các vị tướng lảnh cưỡi ngựa săn thú.

Tỉnh Đế nhắm mắt dưỡng thần, cái gì đều không nói, hắn nhi tử có tài cán gì, sao hắn không biết? Tuổi còn nhỏ đã bột lộ dã tâm, còn không biết dấu đi, tính tình như vậy khó mà phục chúng.

Ân Niệm Yên mèo nheo với Tiểu Bạch, mua được vài thứ tốt, mới thoải mãn mặc vào Y phục, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tỉnh đế, nhìn vào mắt hắn nói "Hoàng Thượng hứa với thần thiếp không được dùng mấy thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ như tối qua được sao? Dùng huyết lộc nhung đổ vào rượu uống không bổ dưỡng chút nào, thần thiếp chỉ tin tưởng nấu chính thức ăn mới bổ dưỡng an toàn, Hoàng Thượng thân thể cường chán, không cần mấy thứ vô bổ kia, thần thiếp lo lắng".
Tỉnh Đế tâm chấn động, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy long, lại mang theo mười phần kiên quyết, nhất định phải có câu trả lời từ hắn, kế tiếp hắn cười lên, là tiếng cười phát ra từ tâm "ha ha ha... Được, Trẫm hứa với nàng sẽ không dùng những thứ kia, bất quá Niệm Nhi không được lãnh đạm với trẫm, có được không?".

"Hoàng Thượng không biết thông cảm cho người khác sao? Nữ nhân một tháng có vài ngày không thoải mái, người còn không cho thần thiếp có chút tính tình a... không cùng người nói nữa, thiếp đi tìm nhi tử của mình đi".

"Được rồi, nàng muốn thế nào thì thế đó, trẫm đi cùng nàng, nên cùng Hoàng hậu ăn sáng, gọi Hoàng tử Công chúa đều đến đi, Dương Trung đi chuẩn bị đi".

"Nô tài liền đi".

Bình luận

Truyện đang đọc