THÁI HẬU NHÂN SINH

 "Còn không đều tra được gì sao?" Ân Niệm Yên thai gần một tháng, bắt đầu có hiện tượng thai nghén, cả người mệt mỏi khó chịu, xem ra là dấu không dược rồi.

"Những người tiếp súc với Uông Quý Nhân đều kín tiếng, trở về cung của mình đống cửa không ra, cáo ốm không đi thỉnh an, nô tỳ không dám quá lộ liễu, còn có Dương công công đến báo lại, Gia Yến sẽ chậm lại ba ngày".

"Được rồi, cố gắng tìm hiểu xem bọn họ đang nung nấu ý định gì, tuy rằng đều thấp vị phi tần, nhưng phía sau bọn họ đều là Tam phẩm quan trở lên, gần đây Hoàng Thượng chỉ ngủ lại cung của địa vị cao Phi tần, tân nhân tâm nhất định không cân bằng, có khi liều một lần cũng nên".

"Nô tỳ nhất định đều tra rõ" Cảm Họa biết chuyện này lớn, nhất định phải để người của Hoàng Thượng biết.


"Bổn cung đi Thiên Ân Điện một chuyến, ngươi tranh thủ tìm hiểu trước khi bọn họ ra tay, nếu quá khó thì để lại dấu vết cho người của Hoàng Hậu, Khánh Quý Phi cùng Phùng phi biết, chậm trễ sợ là trở tay không kịp".

Trong cung thế lực người quá nhiều, Tỉnh Đế vừa rút đi một phần Ám Vệ, cho dù bổ sung lại sau khi hồi cung, nhưng trong thời gian ngắn khó phát hiện đều bất thường, cũng có khi Tỉnh Đế biết rồi cũng nên, nàng không nên quá gấp, bại lộ người của mình sau này bất tiện rất nhiều.

"Nô Tỳ đã biết".

Tỉnh Đế phê xong bản tấu chương cuối cùng, Dương trung tiến lên hầu hạ, Hoàng Thượng vài ngày không thượng triều, tấu chương chất đầy như núi, hơn tháng nay ngày đêm vất vả, chỉ khi có Hoàng Quý Phi đến mới chịu nghỉ tạm.

"Hoàng Thượng, Diêu Ngự Y đến bắt mạch bình an".


"Cho người vào đi, chút nữa bảo hắn đi Bích Tiêu Cung xem mạch cho Niệm Nhi, mấy ngày nay người ốm đi rất nhiều, thường xuyên nổi nóng, thân thể sao chịu được" Tỉnh Đế thấy rõ tâm của mình, hắn để ý đến Ân Niệm Yên nhiều hơn, cũng hạ quyết tâm chỉ cần nàng đứa nhỏ, nữ nhân khác bất quá cũng chỉ con cờ gia tộc dùng để thăng tiến.

Diêu Ngự Y bước vào hành lễ, chuẩn bị bắt mạch bình an cho Tỉnh Đế thì bên ngoài Tiểu Huy Tử tiến vào bẩm báo Hoàng Quý Phi cầu kiến.

Ân Niệm Yên bước vào thấy Tỉnh Đế ngồi trên giường, Diêu Ngự Y đang bắt mạch bình an, nàng nhúng người hành lễ, ngồi vào ghế dựa gần đó, trên bàn có một dĩa trái cây, nhiều nhất vẫn là quýt cùng đào, mùa đông trái cây không còn, mấy loại này là cất giữ trong hầm băng đi?

Nàng cầm lên trái quýt, chưa kịp lột vỏ thì Ngọc Hồ Lô nhẹ run lên, Ân Niệm Yên giật mình ngửi lại, thẩm chí đưa đến mũi ngửi, Ngọc Hồ Lô run mạnh hơn, nàng thử cầm lên vài loại khác, kết quả đều như nhau.


Ân Niệm Yên nhìn quanh một vòng, nàng đứng lên hướng nơi Tỉnh Đế thường xuyên tiếp súc, cầm lên thứ nào đều có độc, hiện tại nàng chắc chắn Uông Quý Nhân muốn hại chết Tỉnh Đế, kế tiếp là buông rèm nhíp chính, cuối cùng là xưng nữ đế, thủ đoạn thật tinh vi, độc hạ một chổ sẽ dễ dàng phát hiện, nhưng dùng đại kị dược vật, sẽ không ai phát hiện, có điều Uông Quý Nhân không tính đến nàng có Ngọc Hồ Lô bên người, Tỉnh Đế nơi này đã không an toàn nữa rồi.

"Thân Thể Hoàng Thượng thế nào?"

"Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi, mạch đập vửng chắc, cho thấy thân thể không vấn đề gì, chỉ cần ăn ngủ đúng giờ, thân thể sẽ khỏe mạnh".

"Thời gian này bổn cung trong lòng khó chịu, nhưng mũi lại đặc biệt thính, lúc nãy ngửi những thứ nơi này đều cảm thấy khó chịu, phiền Diêu Thái Y đưa hết mấy thứ này đi kiểm tra lại, Hoàng Thượng long thể quan trọng đâu".
Diêu Thái Y nhìn Tỉnh Đế, thấy người gật đầu mới ra tiếng đáp lại "Dạ, Hoàng Quý Phi".

"Niệm Nhi đến thì không cần Diêu Ngự Y đi một chuyến Bích Tiêu Cung, đến đây để Diêu Ngự Y bắt cho nàng, bắt mạch xong Trẫm an tâm hơn" Tỉnh Đế ngồi trên long sàn, đưa tay gọi Ân Niệm Yên đến.

"Thần thiếp có chút nghi ngờ, Nhờ Diêu Ngự Y xác định vẫn tốt hơn" nàng nhẹ bước đến bên cạnh Tỉnh Đế ngồi xuống, Long Sàng nàng nằm trên đó vài ngày, ngồi thêm vài lần tội cũng như nhau thôi.

Diêu Ngự Y biết rõ Hoàng Quý Phi có bao nhiêu ân sủng, hắn nhìn nhiều thành thoái quen, theo thường lệ chuẩn bị vài thứ bắt mạch, hắn từ tay phải đổi qua tay trái, đến khi xác định, liền lùi một bước quỳ xuống "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng quý Phi là hỷ mạch, được một tháng hơn, mạch đạp có lực, lúc mạnh lúc nhẹ, xác định là song thai".
"Là thật? .....ha ha ha.... Tốt... thật tốt quá.... Niệm Nhi lại có thai, còn là song thai.... Thân Thể của Hoàng Quý Phi thế nào?"

"Hồi Hoàng thượng đều tốt, có đều tỳ vị cùng khứu giác sẽ thay đổi chút ít, cung nhân hầu hạ phải cẩn thận hơn mới được, thần sẽ thường xuyên đến khám mạch bình an cho Hoàng Quý Phi" Diêu Ngự Y cảm thấy Hoàng Quý Phi thật có phúc khí, lần này cho dù sinh công chúa cũng được ân sủng hơn người, nếu là Hoàng Tử thì càng ngồi vững địa vị, người khác khó mà sánh bằng.

Ân Niệm Yên cười nói "không phải lần đầu có thai, Hoàng Thượng không cần quá lo lắng, người chuyên tâm lo chính sự, có thời gian thì giúp thần thiếp kiểm tra học hành của hai đứa nhỏ là được rồi, thần thiếp sẽ không quá lo lắng, ăn ngủ sẽ tốt hơn thôi" nàng nhìn Diêu Ngự Y nói "bổn cung cảm thấy không thoải mái với mấy thứ trong Thiên Ân Điện, có thể do có thai, nhưng Hoàng Thượng long thể làm trọng, Diêu Ngự Y vất vả một phen".
"Là thần nên làm, không dám nhận vất vả hai chữ".

Diêu Ngự Y dọn hòm thuốc, Dương trung gọi người chuyển đi hết những thứ có mùi cùng thức ăn bên trong, Tỉnh Đế nhìn nàng sủng nịnh nói "nàng quản hai đứa nhỏ chưa đủ, hiện tại quản đến trẫm nơi này, ngày sau có thêm hai đứa nhỏ cho nàng quản đủ".

"Có Hoàng Thượng đâu, thần thiếp trở lại nghỉ tạm đi, cả người mệt mỏi" lần này có thai khác hơn lần trước, cả ngày mệt mỏi, ăn xong chỉ muốn ngủ.

"Không cần trở về, ngủ nơi này đi, tỉnh dậy cùng Trẫm dùng bữa tối, sau đó cùng nhau trở lại Bích Tiêu Cung" Hắn cảm thấy Niệm Nhi ở lại nhiều thì càng tốt, nhưng mấy tên Ngự Sử quá phiền, sợ là không ra vài ngày lại khóc lóc nói không hợp lệ gì đó.

Ân Niệm Yên gật đầu, nằm xuống Long Sàng, không lâu liền đi vào giấc ngủ, Tỉnh Đế sủng nịnh hôn lên chán nàng, sau đó nhẹ nàng đắp chăn, ngồi lại Long án, gọi Dương Trung đi thông báo hậu cung.
Không lâu sau cả hậu cung đều nhận được tin Hoàng Quý Phi một lần nữa có thai, từng cung đều có mảnh xứ vỡ đưa đi tiêu hủy, riêng Khánh Quý Phi là thật lòng vui mừng cho Ân Niệm Yên, tự mình đi chọn rất nhiều thứ cần thiết đưa qua.

"Hàn ma ma, bổn cung hiện tại hoàn toàn tin cái gọi là phúc khí, xem ra Ân Niệm Yên ngồi lên vị trí Tây Cung là chắc chắn rồi" Hoàng Hậu nhìn bên ngoài, mùa đông năm nay rất lạnh, tâm của nàng ngược lại bình tỉnh lạ thường, cuộc đời này của nàng sống trong cô đơn, nhìn lại trang phục, trang sức đã giảm đi rất nhiều, nàng cười tự nhiễu, trang điểm cho ai xem đâu? chỉ hy vọng Ân Niệm Yên giúp nàng nói lời hay trước mặt Hoàng Thượng, để Nhan Nhi có được tốt nhân duyên.

"Chủ Tử, nếu người không đồng ý thì Hoàng Thượng sẽ không tự mình, vị trí Tây Cung không phải hạ chỉ sắc phong là được, còn phải chảy qua vài cửa ải đâu" Hàn ma ma đau lòng chủ tử nhà mình, tuy nói Hoàng Quý Phi an phận, nhưng thiếp thất nào có thể vượt qua chủ mẫu đâu.
"Không.... Bổn cung chẳng những không ngăn cản, còn phải tự mình thỉnh phong cho Ân Niệm Yên, Hoàng Thượng tâm là thiên về Ân Niệm Yên, tiền triều bị Hoàng Thượng nắm trong tay, sẽ không có bao nhiêu người dám nhảy ra can dán, chỉ cần song thai cũng đủ lý do rồi, cần gì đến bổn cung đồng ý hay không?".

Hàn ma ma thở dài im lặng, Hoàng Thượng là thật tâm yêu Hoàng Quý Phi đi, người có mắt đều nhìn thấy được, có lẽ Chủ Tử nói đúng, Hoàng Quý Phi thật là người có phúc, nhưng phúc phận này được bao lâu thì khó mà nói trước được.

Sương Nhạc Viên bên trong một mảnh hỗn loạn, Sương Tần sau giờ thỉnh an, nàng ta hướng Mai Viên đi, hy vọng có thể tình cờ gập được Hoàng Thượng, đi một vòng không gập được Tỉnh Đế, lại gập được Uông Quý Nhân, hai người nói chuyện về hoa mai, hỏi rất nhiều về Phù Quốc, bởi vì Trời giá rét, hai người trở lại Sương Nhạc Viên uống trà tâm sự.
Nói chuyện không lâu Sương Tần có cảm giác mệt mỏi, nàng được Uông Quý Nhân đỡ lại giường, không chỉ vậy còn cho Uông Sinh tận tình hầu hạ.

Sương Tần không được sủng, cung nhân tìm cách bỏ đi, bên ngoài chỉ còn lại vài cái thô sử nô tài, trời giá rét cũng tìm cách lười biếng, Sương Tần muốn kiêu cứu cũng không ai nghe thấy, huống chi nàng đã trúng nhuyễn cốt tán.

Cả người bị hành hạ đau đớn, tên nam nhân kia làm đủ trò trên người nàng, thân thể không thể cử động, không lâu sau Uông Ỷ Diệu đi tới bên giường, nhỏ giọng nói "Trưởng công chúa a... hiện tại còn không phải trở thành đồ chơi của ta, nhìn làn da trắng nõn, thân hình quyến rũ, Sinh ca đang suиɠ sướиɠ đi, ngươi cảm nhận được không a...?"

"Tại sao?" Phù Sương lúc này không còn cảm giác đau đớn, chết lặng hỏi.
"Bởi vì ngươi là Tỉnh Đế nữ nhân, trưng ra bộ dáng cao quý, cuối cùng còn không phải nằm dưới thân đàn ông sao, đáng tiếc hậu cung canh gác nghiêm ngặc, bằng không Kinh Thành Hoa lâu sẽ có rất nhiều hậu cung mỹ nhân cho nam nhân thưởng thức a...ha ha ha...."

Nhìn Uông Ỷ Diệu ánh mắt độc ác, gương mặt quặn quẹo, Phù Sường thốt lên "Ngươi điên rồi sao....á... đừng mà...á...."

Uông Sinh nghe Phù Sương mắng hắn Diệu Nhi, hắn càng dùng sức hành hạ nàng ta, còn có sức mắng người vậy cùng nhau thử vài thứ khác đi.

Đến tối Uông Ỷ Diệu cùng Uông Sinh rời đi, Phù Sương cả người đầy thương tích nằm trên giường, ánh mắt chết lặng nhìn trần nhà, nàng là trưởng công chúa của một nước, trên đường tới Đại Hưng bị Thái Tử cận vệ hủy trong sạch, vài ngày sau nàng mới biết hắn là người của La Quốc, muốn hai nước kết thân không thành, sẽ trở mặt thành thù, nàng dùng bí thuật để dấu đi mình mất trong sạch, hiện tại lại bị một tên giả thái ám cưỡng bức ngay tại cung của mình, nàng hận a....

Bình luận

Truyện đang đọc