THÁI HẬU NHÂN SINH

 "Niệm Nhi... không sao rồi, có trẫm ở, nàng sẽ không sao...." hắn không biết nói gì chỉ có thể như vậy an ủi, không biết là an ủi Ân Niệm yên hay là an ủi bản thân mình.

"Hoàng Thượng có bị thương không?"

"Không có, trẫm không sao, Niệm Nhi đừng nói gì, Ngự Y đến ngay thôi" Tỉnh đế lần đầu tiên cảm thấy sợ hải, hắn nghỉ Ân Niệm Yên sẽ không có cách nào rời đi hắn, không nghỉ tới vẫn là có a... hắn đang dần mất đi Niệm Nhi, cũng như mất đi người thật lòng đối đãi hắn Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu năm đó.

"Như vậy không phải tốt đẹp đôi đường sao? Hoàng Thượng không cần phải khó khắn lựa chọn nơi đi cho thần thiếp" nàng lãnh đạm cười nói tiếp "thiếp... thiếp không biết cái gì gọi là ái, cũng không cần biết, bởi vì thần thiếp biết cả đời này chỉ có thể hầu hạ hoàng thượng, nuôi dưỡng con cái hết lòng là được, thiếp tận lực làm hết thảy nhưng đổi lại nhận được cái gì? Là nghi ngờ của người".


"Niệm Nhi... trẫm sai rồi... sau này sẽ không... nàng sẽ không sao, tin trẫm" Tỉnh Đế ôm Ân Niệm Yên an ủi cùng hứa hẹn, nhưng Ân Niệm Yên nhìn về phía Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi.

"Trong cung thiếp chỉ tin Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi, hai đứa nhỏ thần thiếp liền nhờ Hoàng Hậu cùng Khánh tỷ tỷ, kiếp sau muội nhất định đền đáp lại ân tình của hai vị tỷ tỷ, còn có Bích Tiêu Cung người, nếu ai có nơi đi liền đi, còn lại thì đưa cho bọn một một số bạc đủ để sống cả đời, đưa người ra cung thôi, dù sao cũng hầu hạ thần thiếp người.

Thần thiếp hứa cho Khang Nhi có cuộc sống nhàn tản, ngâm thơ vẽ tranh, cùng hắn vương phi du hoạn kỳ hồ, thiếp cầu xin người để hắn..."nói chưa xong Ân Niệm Yên cảm thấy đau đớn phi thường, nàng cố nói ra lời cuối nhưng thật khó ra tiếng, chỉ có thể cầm chặt tay Cẩm Họa thở dóc.


"Ngọc muội muội đừng quá lo lắng, ngươi sẽ không có chuyện gì, thời gian muội dưỡng thương chúng ta nhất định chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, muội sẽ không sao, nhất định sẽ tốt hơn" Hoàng hậu đỏ khóe mắt an ủi, khó lắm mới có được một người tri kỷ, hiện tại sắp không có.

"Cảm tạ người" nói xong hai mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại, mặc kệ bên tai có tiếng rống lên gọi nàng, nàng chỉ muốn đi vào giấc ngủ sớm chút, bằng không sẽ còn chịu cơn đau hành hạ a.

"Không.... Niệm Nhi nàng không được ngủ.... Niệm Nhi..." Tỉnh Đế không màng Đế Vương uy nghiêm, hét lên chỉ hy vọng làm ồn đến Ân Niệm Yên, hy vọng nàng sẽ tỉnh lại.

"Ngự Y đến... mau tránh qua một bên, cho Ngự Y xem qua... Hoàng Thượng?" Dương Trung nhìn đến Ngự Y như nhìn được rơm rạ cứu mạng cuối cùng, vội vàng la lên.


"Không cứu được Ngọc Quý Phi, không chỉ Thái Y Viện chôn cùng, hậu cung nên đổi nhóm tân đi" Tỉnh Đế lạnh lùng nói, làm cho người đang cầu nguyện Ân Niệm Yên sớm chết đi tâm run lên, quỳ xuống không dám nói một lời, trong lòng càng thêm hận Ân Niệm Yên.

Đỡ Ân Niệm Yên vào Thiên Ân Điện, nằm lên long sàng, làm Hoàng Hậu cùng Khánh Quý phi giật mình nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt thời gian, hai người trở lại bình thường.

Hai giờ trôi qua, ba vị Ngự Y cuối cùng đã nhỗ ra cây ngân trâm cuối cùng "Hồi Hoàng Thượng, độc trong người của Ngọc Quý Phi được ngăn lại nhưng cần thuốc giải mới hoàn toàn đẩy độc ra khỏi người, loại độc này bá đọa vô cùng phải có Hắc Linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn mới mời phần nắm chắc".

"Cho trẫm tìm... trẫm không tin trên đời này không có ngàn năm hắc linh chi".
Dương Trung dẫn người lụt hết kho dược liệu chỉ tìm ra vài loại như ngàn năm nhân sâm, tuyết liên... hắc linh chi có vài cây nhưng cao nhất là hai ba trăm năm, không thể làm thuốc dẫn được.

Tỉnh Đế sắc mặt lạnh băng, nhìn người đang hôn mê trên giường, trong điện không ai dám thở mạnh, chỉ sợ mạng nhỏ không có, còn liên lụy người nhà.

"Là cây nấm này sao? Chủ Tủ của hồi môn có nhiều nhưng không biết bao lâu, Tri Họa mau đi tìm Tử Họa lấy hết rương dược liệu của chủ tử đến đây" Cẩm Họa nhìn đến mấy cây nấm đen thui kia, còn bị chủ tử cắt ra vài lát mỏng tẩm bổ cho đại hoàng Tử, nếu thật là Ngàn năm linh chi thì thật đáng tiếc a.

Tri Họa dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy, không lâu sau trở lại với một giương đầy nấm khô, lấy hết vài thứ ra ngoài mới tìm được cây hắc linh chi bị cắt vài lát kia, Diêu Ngự Y nhìn một hồi liền nói "bẩm hoàng Thượng, đây chỉ hơn sáu bảy trăm năm, nhưng thần cảm thấy không tồi, có thể thử một lần".
"Vậy thử đi" Tỉnh đế ngồi xuống mép giường, nhìn vào Ân Niệm Yên không chớp mắt nói, chỉ cần có một tia hy vọng, hắn sẽ không ngại thử.

"Hoàng hậu cùng Khánh Quý Phi vội chuyện của mình đi, nơi này sẽ có người canh chừng".

"Thần thiếp cáo lui".

Ra khỏi Thiên Ân Điện, Hoàng Hậu đột nhiên lên tiếng "Thời gian này làm phiền Khánh muội muội rồi, trong cung mấy nhóm người còn lại nên dọn cái sạch sẽ, thiết nghỉ không lâu sao Thái Hậu sẽ mau khỏe lại thôi, đến lúc đó sẽ trở lại hậu cung hình dáng".

"Bất quá cũng chỉ là nhảy nhót vai hề thôi, có bao nhiều người có thể vượt qua được vị kia đâu" nếu nàng đoán không sai Ân Niệm Yên vị trí sẽ dịch chuyển đi, bất quá là thời gian vấn đề thôi.

Hoàng hậu ngừng lại nhìn đám phi tần đang đứng chờ tin tức bên ngoài nói "Ngọc Quý Phi đã không nguy hiểm tính mạng, các người trở lại cung đóng cửa ba ngày, cầu phúc cho Ngọc Quý Phi đi, ba ngày sau khôi phục thỉnh an".
"Chúng thần thiếp cáo lui" Dung Phi không giữ được bình tỉnh, hành lễ qua loa trước tiên rời đi, nàng không nghỉ tới Ân Niệm Yên tàn nhẫn đến đây, lấy mạng mình ra đánh cược, thì không có gì nàng ta không thể làm, tốt... thật tốt a.... thua trong tay đối thủ như vậy, nàng sống không uổng phí a.

Liên tiếp vài ngày Tiền triều hậu cung có một đống việc cần xử lý, thay thế nhóm tân cung nhân cũng là việc cuối cùng của Hoàng Hậu, Lục cung chỉ có Bích Tiêu Cung là có sạch sẽ người, không một ai bị bắt, chủ tử bị thương nhưng không loạn, nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu Ân Niệm Yên quản cả hậu cung, sợ là một cái khác quang cảnh, cung nhân càng khó sống hơn đi.

Kinh Thành dân chúng nhân được tin Tĩnh Thân Vương phu tử tạo phản, ám sát Đế Vương, may mắn Ngọc Quý Phi không màng nguy hiểm, đỡ cho Hoàng đế một kiếm, hiện tại còn hôn mê chưa tỉnh.
Chưa ngừng lại ở đó, không biết là ai thả ra lời chất vấn của Ân Niệm Yên với Tĩnh Thân Vương, làm cho dân chúng đặc biệt là nữ nhân phi thường phẩn nộ, nữ nhân sinh con nối dõi là sai rồi? Vậy còn cần nữ nhân làm gì a...

Sở thị nghe tin tức liền đi tìm Ân Bách Điền, hai cái con dâu cũng đi theo "Lão Ân... chuyện này có thật không? Niệm Nhi nàng...."

Ân Bách Điền tâm trạng nặng nề, gật nhẹ đầu, kế tiếp lại thở dài nói "Niệm Nhi sẽ không sao... nhất định là vậy".

"Đúng vậy, sẽ không có chuyện gì, Niệm Nhi làm nhiều việc thiện, tích nhiều phúc đức như vậy, nhất định ông trời sẽ phù hộ ta nữ nhi tỉnh lại".

"Đúng vậy, nương đừng khổ sở, nếu ngã bệnh, Nương nương tỉnh lại biết được sẽ cảm thấy mình bất hiếu, bệnh tình lâu hồi phục hơn" Vinh Thị không biết chuyện thế nào, chỉ biết cha chồng không cho người xuất nhập phủ, không lâu sau thì có người làm phản, hiện tại lại ra chuyện này, đúng là loạn a...
"Nương uống trà, Quý Phi nương nương nhất định sẽ tai qua nạn khỏi, hưởng phúc con cháu, nương phải bảo trọng thân mình, đợi nương nương tỉnh, còn đệ thẻ bài vào cung thăm hỏi" Thường thị gả vào không lâu, chưa từng gập vị Quý Phi cô em chồng này, nhưng có thể sủng quan hậu cung, sẽ không là ngu ngốc người.

"Đúng vậy, ta nhất định phải tốt mới được..." Sở thị kiên cường nói, nàng nữ nhi luôn biết đúng mực, lần này cũng vậy.

Ân Bách Điền Thấy Thê tử như vậy, yên tâm hơn không ít, triều đình có quá nhiều việc, nếu trong nhà loạn, sẽ khó mà hoàn thành tốt "trong phủ người cần quản lý thật nghiêm, mấy ngày nay là quan trọng nhất, Lão đại cũng sắp về đến kinh thành, sợ là vị trí của nhiều người sẽ dịch chuyển, làm Phiền Phu nhân vất vả mấy ngày".

"Ta biết rồi, Lão gia cứ an tâm lo chuyện bên ngoài, có Đại con dâu cùng Nhị con dâu giúp một tay, sẽ không có chuyện gì".
Tỉnh Đế vừa đống xong ấn tính cuối cùng trong việc xử trí phản tặc, hắn mệt mỏi đứng lên đi đến bên cạnh Ân Niệm Yên ngồi nhìn nàng "Niệm Nhi còn chưa chịu tỉnh sao? Đã ba ngày rồi, Khang Nhi cùng Tiểu Ngũ đang đợi nàng trở về, Tiểu Ngũ ngày đêm khóc đòi mẫu phi hắn đâu, nàng còn không tỉnh lại nhìn hắn một cái sao?".

Độc trong người Ân Niệm Yên đã giải, ngoài trừ vết thương chưa lành ra thì mạch tượng như người bình thường, Ngự Y nói người còn chưa tỉnh là do chưa muốn tỉnh, không liên quan gì đến thương tích trên người.

Còn Ân Niệm Yên thì đang làm phiền Tiểu Bạch, ngồi tìm hiểu tắc cả những thứ có trong Thương Thành, hỏi nhiều đến nổi Tiểu Bạch tức muốn mạng "Trong không gian của ngươi có rất nhiều dược trị sẹo, ngươi còn mua làm gì? Còn nữa đã ba ngày rồi, ngươi nên tỉnh đi thôi, ta còn phải thăng cấp đâu, thăng thêm một cấp, sẽ có rất nhiều thứ tốt, còn có hạt giống ngươi muốn a".
"Thật không? Hay là muốn đuổi ta đi thôi" Ân Niệm Yên không tin tưởng hỏi lại.

"Thật, thật vô cùng, ngươi làm ơn tỉnh dậy được không, ta không có nhiều thời gian chơi cùng ngươi đâu" ba ngày nay, Ân Niệm Yên hỏi rất nhiều từ Thương Thành đồ vật đến thế giới song song, còn cái gì hệ thống, còn hỏi mạc thế gì đó, hắn chưa đi qua thì làm sao biết a... còn nói hắn yếu đâu, khốn kiếp hắn yếu là do ai a...

"Được rồi, hôm sau liền tỉnh được chưa, bao lớn chuyện a? Thật là".

Bình luận

Truyện đang đọc