THÁI HẬU NHÂN SINH

Ngày đầu mùa đông, Hậu cung tưng bừng chuẩn bị tham gia Phong Hoàng Quý Phi lễ, Hoàng Quý Phi cung trang được dùng tốt nhất gấm làm thành, màu vàng tượng chân cho Hoàng gia, trên mặt vải được thêu đuôi phượng cùng mẩu đơn rất đặc biệt, trang sức đều dùng thứ tốt nhất, Phượng Quan ngoại trừ cánh phượng cùng trân châu nhỏ hơn của Hoàng hậu thì không có gì khác biệt, mệnh phụ nhóm hôm nay có cái nhìn mới về tân Hoàng Quý Phi, thầm nghỉ trở lại nhất định phải căn dặn nữ nhi, không được đắt tội vị Hoàng Quý Phi này.

Phi tần nhóm ngược lại ghen ghét có thêm, hai năm... chỉ hai năm đã ngồi lên vị trí này, trước có Vĩnh Thục Tây Cung Hoàng Hậu của Thái tổ Hoàng Đế, nay lại có Ngọc Thuần Hoàng Quý Phi, tuy rằng không phải Tây cung, nhưng nhìn xem nghi lễ có khác gì Tây Cung Hoàng hậu đâu? Hoàng Thượng còn tự mình cầm tay tế tổ, tế thiên địa, đây chính là Tây Cung lễ nghi a...


Sở thị nhìn nữ nhi rồi nhìn lên trởi thầm nói 'Muội muội a... Niệm Nhi của chúng ta khổ tận cạm lai rồi, muội an tâm đi thôi, Niệm Nhi chắc chắn sẽ sống rất tốt'.

Ân Niệm Yên mặc vào Hoàng Quý Phi các phục, tâm vẫn không tin tưởng mình có thể mặc những thứ chỉ có trên phim truyền hình mới có, đứng trên đài cao, được mệnh phụ hành đại lễ, Tỉnh Đế cầm tay nàng tựa như một đôi tân phu thê.

"Đa tạ Hoàng Thượng, trước đây thần thiếp nhìn Đại ca hôn lễ, Đại tẩu mặc vào hỷ phục nhìn rất đẹp mắt, thiếp từng nghỉ tới như thế nào may áo cưới, giúp nổi bật nhất cho ngày trọng đại của mình, kế tiếp lại vào cung tuyển tú, thiếp tưởng mình đã không có tư cách này, cũng đã không còn nghỉ đến áo cưới gì đó, không nghỉ tới hôm nay thiếp được mặc vào xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất lễ phục, quyền lực chỉ dưới Hoàng hậu, quả thật là nằm mơ giống nhau".


Là nữ nhân, ai không muốn mình mặc vào xinh đẹp áo cưới, được phu quân đến đoán về nhà, phu thê ân ái có thêm, con đàn cháu đống đâu.

Riêng Hoàng Quý Phi ấn tín cùng sách bảo mới là đọc nhất vô nhị, không bằng Hoàng Hậu Phượng Ấn cùng Sách Bảo, nhưng không thua kém bao nhiêu, đây là thứ có rất nhiều nữ nhân tranh giành cả đời cũng không có được.

"Nàng xứng đáng có được những thứ này, nếu muốn tạ vậy thì nàng sinh cho trẫm vài vị Hoàng tử đi, nhiều tử nhiều phúc, như vậy trong thiên hạ sẽ không nói trẫm sủng ái sai người rồi".

"Đợi Tiểu Ngũ lớn thêm chút đi, người thật không biết thưởng tiết nhân gia" hai người âm thầm nói chuyện, ve vãn đánh yêu, đợi Dương Trung gọi hết người đứng lên, thực hiện nghi lễ cuối cùng, mới trở lại Ngưng Hoan Điện ngồi vào bàn, dùng thiện, kính rượu.


"Ân phu nhân thật có phúc khí, Nhi tử có tài, nữ nhi còn là Hoàng Quý Phi, lần sau gập lại, Ân phu nhân nhất định chỉ chúng ta cách dạy con có được không?".

"Đúng vậy, trước nay ta tự tin bản lĩnh dạy nhi nữ, hiện tại nhìn lại thật là xấu hổ không thôi, nào... ta kính Ân phu nhân cùng các vị một ly".

"Đa tạ các vị khen tặng, có cái gì bí quyết đâu, chúng ta là nhà nghèo xuất thân, hắn cha còn cả ngày lội ruộng, quan sát thổ địa, bọn nhỏ nhìn thấy cảnh đó nên tự mình cố gắn thôi" Sở thị biết mấy người này cũng chỉ nịnh nọt vài câu, lấy đâu ra thật lòng học hỏi?

"Là Ân gia dạy con có cách a...."

Thường thị hôm nay được theo bà bà vào cung vấn an cô em chồng Hoàng Quý Phi, không nghỉ tới không phải Hoa nhường nguyệt thện, yêu diễm như nàng vẫn tưởng, Ân Niệm Yên đối với người nhà thân thiết gần rũi, xinh đẹp lại không dung tục, ánh mắt đoan chính pha lẫn uy nghiêm, không cười cũng đã thu hút rất nhiều ánh mắt, khi cười lên liền làm người không rời mắt được, nữ nhân như vậy nếu không được sủng ái, chỉ sợ hậu cung sẽ không có bao nhiêu người có sủng trong người.
Nàng nhớ tới Thường gia muốn đưa cô nương vào cung tuyển tú, sợ là cho dù vào được cũng chưa chắc được một phần nhỏ của Hoàng Quý Phi đi, vị kia Ngũ muội tính tình quá háo thắng, hậu cung không thích hợp, nhưng Thường gia trưởng bối lại quá dã tâm, thôi... nàng đã là Ân gia phụ, chỉ cần cha nương không việc gì là đủ rồi.

Tiệc tan Tỉnh Đế trở lại Bích Tiêu Cung, hai người uống quá nhiều, nằm xuống giường liền bất động, ngay cả cởi bên ngoài cung trang cũng phải để cung nhân làm.

"Hoàng Thượng hôm nay uống quá nhiều, lần sau không được như vậy, long thể không chịu nổi a, hôm nay mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi".

"Trẫm còn khỏe đâu, nếu không phải sợ rách vết thương của nàng, xem trẫm như thế nào chứng minh, còn quyến rủ trẫm, nàng nhất định nhận lấy hậu quả biết không, Niệm Nhi buông tay..."
"Uhm....?" Ân Niệm Yên biết vết thương của mình thế nào mới dám chiêu chọc nam nhân, tay nàng cứ thế mà du hoạn trên người Tỉnh Đế, từ trên xuống dưới, nơi mẩn cảm của hắn thì ngừng lại lâu hơn, đến cậu em nhỏ lại lướt nhẹ qua như có như không...

"Niệm Nhi, là nàng tự tìm...." hắn còn nhịn được thì không phải nam nhân rồi...

Hôm sau Tỉnh Đế cứ nằm trên giường không chịu đứng lên, khó có được một ngày lười biếng, hắn không muốn vội vàng chuyện triều chính, cùng Niệm Nhi sống cuộc sống phu thê, dạy nhi tử đọc sách, chơi cùng Tiểu Nhi Tử, hưởng cuộc sống của một cái bình thường nam nhân.

"Hoàng Thượng còn không chịu ngồi dậy, người còn mệt hơn cả thần thiếp, bọn nhỏ đang đợi dùng thiện đâu, ngoan... ngồi dậy đi...a?".

"Trẫm không phải là Tiểu Ngũ, nàng đừng dùng giọng điệu dỗ con nít để dỗ trẫm, đi thôi, dùng thiện xong lại cùng nàng tính sổ" Thật ra trong lòng tỉnh đế lại thích vô cùng, bất quá Ân Niệm Yên sẽ không nói ra, giữ lại cho hắn chút mặt mũi nam nhân đi.
"Phụ Hoàng, Mẫu Phi buổi sáng tốt lành" Đại Hoàng Tử thấy hai người bước ra liền đứng lên hành lễ, trong tay còn ôm Ngũ Hoàng Tử đang "a..a..a...."

"Có nặng lắm không? Đưa phụ hoàng ngươi ôm hắn chút đi, gần nhau nhiều, tình cảm càng nhiều hơn sao"

"Là nàng lười ôm Tiểu Ngũ đi, đến Phụ Hoàng ôm một cái" Tiếp được tiểu nhân còn không quên khen đại ca một câu "Khang Nhi làm rất tốt, chút nữa Dương Trung đi tư khố lấy một bộ văn phòng tứ bảo bằng Bạch Ngọc đưa cho Đại Hoàng Tử, chút nữa phụ hoàng nhìn xem học đến đâu rồi, có gì không hiểu cứ hỏi".

"Đa tạ Phụ Hoàng, chỉ cần Phụ Hoàng dạy nhi thần vẽ tranh là được, lão sư nói Phụ Hoàng tài vẽ y như cảnh thật, làm lòng người say đấm bên trong" Đại Hoàng Tử vui mừng nói.

"Được rồi, ăn sáng đi, phu tử các ngươi chút nữa đi thư phòng mà bàn về vẽ tranh gì đó, đừng làm hỏng hết màu mực ở thư phòng là được".
"Hỏng thì trẫm thường cho nàng cái mới là được rồi, đừng keo kiệt như vậy, mau uống chén canh trước đi" một nhà bốn người vui vẻ ăn sáng, riêng Tiểu Ngũ thì uống sữa, được nhũ mẫu đút uống từng muỗng, đứa nhỏ được nàng tẩm bổ từ trong bụng, hắn lấy hết cái đẹp của nàng cùng Tỉnh Đế mà giống, là một đứa nhỏ hoàn hảo nếu như tính tình đừng gấp gáp như vậy, không có sữa uống đúng lúc, hắn nhất định hét lớn khàn cả cổ, cái nết quá hung a.

Buổi sáng Phụ tử hai người kẻ ngồi nghe, người chỉ dạy, kẻ mài mực, người cầm bút vẽ, nàng cùng Tiểu Ngủ ngồi một bên chơi đùa, không lâu sau Nhị công chúa cùng Ngũ công chúa đến gia nhập vẽ tranh nhóm người, không khí càng thêm náo nhiệt, tiếng cười nói hòa vào cái lạnh mùa đông.

"Phụ Hoàng nhìn xem nữ nhi vẽ, đây chính là hoa sen, lá xanh hoa trắng thêm chút vàng của nhụy hoa, gần bùn nhưng không nhiễm nước bùn".
"Còn có của nữ nhi nữa, đây là hoa Đào" Ngũ công chúa buông bút xuống khoe ra.

"Đẹp, đều rất đẹp... các ngươi muốn bộ diêu trâm cày, hoặc là cái gì khác nói cho Phụ Hoàng, phụ Hoàng Thưởng cho hai người các ngươi" Tỉnh Đế vui vẻ ra tiếng liền thưởng, Dương Trung đứng một bên ngẫm lại, tư khố không biết khi nào đã bị Bích Tiêu Cung dọn không a...

"Đa tạ Phụ Hoàng, Nhan Nhi thích Liên Hoa Trâm, còn nữ nhi Hoa Đào bộ diêu".

"Tốt, đều có...."

Mùa đông không có gì hoa cỏ để ngắm, cũng không thể ở ngoài quá lâu, mấy người ngồi trong phòng thi từ ca phú, viết chữ vẽ tranh qua hết một ngày, ăn cơm chiều xong Tỉnh Đế gọi người đưa hai vị công chúa trở về, hai người trở lại giường nằm.

"Cùng bọn nhỏ chơi đùa thật quá sức, Niệm Nhi là một cái tốt mẫu phi" Tỉnh Đế cám thán, hắn cả người còn ê ẩm, đó chỉ có một ngày còn Niệm Nhi thì ngày ngày cùng bọn nhỏ vui đùa, sáng còn đi thỉnh an Hoàng hậu, quả thật là vội không thua gì hắn.
"Bọn nhỏ rất mau trưởng thành, vừa mắt chớp liền trưởng thành, bọn nhỏ sẽ có đường đi riêng cho mình, thiếp cảm thấy nhân lúc có thể, cùng bọn nhỏ chơi đùa, cùng con làm hết những gì có thể, xem như là tấm gương để ngày sau bọn chúng còn dạy lại thiếp cháu trai cháu gái, tâm vui sướng thì có gì là vất vả đâu".

"Đúng vậy, chỉ cần tâm tình vui sướng thì vất vả cũng đáng".

"Hoàng Thượng, cảm ơn người đã cho thần thiếp có được giây phút hôm nay, thiếp nhất định ghi nhớ trong tâm, thời gian sao có nhạt đi thì thần thiếp cũng mỉm cười nói, cuộc đời này thần thiếp cũng có được một ngày hạnh phút nhất" nàng chưa bao giờ tin vào hai chữ 'Cả Đời' hoặc là 'Mãi Mãi' chỉ có tự mình làm lấy mới là của mình, những thứ người khác cho cũng chỉ là gió thoảng mây bay thôi.
"Niệm Nhi đừng nói gỡ, trẫm không phải là hôn quân, càng không hồ đồ bị nữ nhân mê hoặc, trong hậu cung sẽ không có Niệm Nhi thứ hai" Tỉnh Đế ôm Ân Niệm Yên vào lòng nói lời âu yếm, nhưng nàng có tin không thì không biết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc