THÁI HẬU NHÂN SINH

Hôm sau Kinh thành đường lớn dân chúng náo nhiệt nhìn vài vị công tử có tiền đánh nhau, sau lại hoảng loạn chạy khắp nơi, dẫm đạp lên nhau, bởi vì có người nhịn không được đẩy người khác xuống lầu, huyết bắn khắp nơi, thẩm chí người dân gần đó còn bị huyết bắn vào người, không lâu sau có thêm hai người rơi xuống, lần này nhẹ hơn, nhưng cũng tàn phế cả đời, nam nhân còn lại hoảng loạn chốn đi.

Nô tài nhóm bắt đầu đuổi bắt thủ phạm, bởi vì dân chúng quá đông, kẻ chạy người đuổi, dân chúng tới tránh lui sợ tại họa đến mình, cuối cùng là loạn lên, lính tuần tra phải chạy về báo cáo xin thêm chi viện, đến tối mới miễn cưỡng yên ổn, nhưng thủ phạm không thấy đâu, có người nói thấy hắn chạy vào An Quốc Công Phủ, nhưng nơi đó là nhà mẹ đẻ của Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, chỉ có thể báo lên trên.


Thuận Thiên Phủ là nơi xử lý bình thường án kiện, nếu không có khả năng phá án nặng, hoặc là án oan xin xét xử lại, mới đến Đại Lý Tự.

Sáng Sớm Đại Lý tự thiếu khánh vừa nhận được Thuận thiên phủ trình lên án kiện, chưa kịp vào cung thì ba nhà bị nạn là Liên Gia, Tần Gia, Phùng gia đã dẫn người đến An Quốc Công Phủ đòi bắt người, ai ngăn cảng liền đánh ai, Hoắc Mộc Nhân tức tối mắng một tiếng, nhanh chân gọi người đi ngắn người lại, hắn trực tiếp vào cung cầu kiến Tỉnh Đế.

Thiên Ân Điện Tỉnh đế đang nghe ám vệ kể lại chuyện mình vừa đều tra xong, nhịn không được hỏi "là bởi vì hẹn nhau tính toán xem như thế nào thả ra lời đồn về Hoàng Quý Phi khắc tử? Còn chưa nói được câu nào liền đánh lên bởi vì tranh giành thanh quan cô nương? Tốt... chết thật tốt a... đỡ phải trẫm ra tay, chuyện này trẫm xem như không biết, Dương Trung, có ai diện thánh liền nói trẫm vội vàng chính sự, kể cả hậu cung phi tần".


Khắc tử có thể nuôi dạy một cái tàn tật Hoàng Tử trở nên mạnh mẽ, khỏe mạnh? Có thể sinh ra một cái xinh đẹp ngoan ngoãn hài tử, như vậy khắc tử, vậy hậu cung nữ nhân chính là khắc Tỉnh Đế hắn đi.

"Dạ, Hoàng Thượng" Dương Trung đi ra ngoài với vẽ mặt sống không còn gì luyến tiếc, chuyện lần này chính là bốn vị cao phi tần người nhà, nếu một trong ba người còn miễn cưỡng đối phó, bốn người cùng một lúc, ai...

Hoắc Mộc Huân bị chặn ở ngoài lúc đầu còn không biết, bước lên thử hỏi lần hai "Dương công công, không biết khi nào Hoàng Thượng mới có thể...".

"Hoắc đại nhân tốt nhất nên trở về đi, Hoàng Thượng phi thường vội, sợ là không có thời gian gập bất cứ ai" Dương Trung nhìn từ xa xa có người đến, mày nhíu lại những vẫn bình tỉnh đáp lời Hoắc Mộc Huân.


Hiện tại hắn thật sự hiểu được Hoàng Thượng mặc kệ chuyện này, xem ra là có người đắc tội vị nào quý nhân đi, hoặc là... hắn rùng mình một cái, sau đó nhanh chân rời đi.

Phùng Phi, Tần Tiệp Dư, Liên Quý Tần cùng nhau đến cầu Tỉnh Đế, người chết là Liên Quý Tần bào đệ, Liên gia nhị phòng chỉ có hắn là dòng chính nhi tử, bởi vì là cầu tới tử nên được chiều hư hỏng, cả ngày chiêu hoa ghẹp nguyệt, lần này thì tốt rồi, lập tức liền ngã chết.

Hai người còn lại là Phùng gia duy nhất tôn tử, hoàn toàn bị phế đi, nữa người dưới không động đậy được, con nói dõi gian nan, người còn lại thì tốt hơn chút chỉ bị phế đi hai cánh tay, ít ra Tần gia cũng còn có hậu về sau.

"Các vị chủ tử xin trở về cho, Hoàng Thượng đang vội phê duyệt tấu chương, ai cũng không gập" Dương Trung như cũ tươi cười, nhưng tâm lại cầu nguyện ba người khó chơi nầày đi mau chút.
"Phiền Dương công công báo lại một lần, chúng ta muốn gập Hoàng Thượng" Phùng Phi không muốn bỏ cuộc, Dung Phi người nhà quá bao che cho nhau, chỉ có Hoàng Thượng mới đứng ra xử lý dễ dàng hơn.

"Chuyện gì nào nhiệt như vậy?"

Dương trung nghe được tiếng của Ân Niệm Yên thở ra một hơi "Hồi Hoàng Quý Phi, Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, không muốn bị người làm phiền lúc này, nên..."

"Được rồi, ta vốn định đến báo bình an cho Hoàng Thượng, Khang Nhi cùng Trần Sở đã tốt lên rất nhiều, sáng nay ăn được chén cháo đầy, vốn muốn đến đón Tiểu Ngũ, nếu hoàng Thượng vội, vậy ta trước trở về" Trước khi đi còn nhìn ba người kia nói "Các người định ở đây khóc lóc ăn vạ, quấy nhiễu Hoàng Thượng chính sự?".

"Thần thiếp, tần thiếp không dám"

Ân Niệm Yên rời đi, Phùng Phi ba người không muốn cũng phải trở lại Quỳnh Hoa Cung "Phùng Phi tỷ tỷ nói xem chúng ta phải làm sao? Dung Phi người nhà thật quá đáng, muội hận không gϊếŧ chết cô ta".
"Ngươi tưởng bổn cung không muốn sao? Trước kia không phải cùng ngươi đi đến gần? Hiện tại trở mặt thật nhanh, đóng cửa không ra, hừ... còn không phải sợ chúng ta làm khó? Ngày tháng còn dài đâu, nàng ta dám cáo ốm không thỉnh an sao?"

"Phùng Phi quên Dung Phi là Thánh Mẩu Hoàng Thái Hậu cháu gái sao? Trong lòng Hoàng Thượng nàng ta chiếm một vị trí nhất định, sợ là khó mà bắt nàng ta thế nào đi, ai bảo người ta từng có khoảng thời gian đẹp với Hoàng Thượng đâu" Tần Tiệp Dư cười lạnh nói, cùng hai người ngu xuẩn ngồi với nhau thật là một sỉ nhục.

"Nếu Tần Tiệp Dư có cách nào vậy nói ra xem sao? Đừng tưởng mình là Thuận Phi ngày nào,ở đây bắt người nghỉ cách, còn mình ngồi hưởng".

"Ngươi..."

"Được rồi, hiện tại không phải là lúc cãi nhau, người nhà chúng ta đang bị người chà đạp bên ngoài, đây là gián tiếp không xem chúng ta ra gì, ở đây cãi có ích gì" Phùng Phi bực mình quát lớn, trong điện yên tỉnh lại, không ai nói thêm câu nào.
Lúc này Phượng Tê Cung cũng không tốt hơn chút nào, biết rõ nhà mình quận chúa chính là người xúi dục Đại công chúa tính kế người, Lão Vương Phi ánh mắt cay cay, trước Quận Vương Phi khó sinh thai thứ hai không có, mẹ con đều đi, nàng có phần thiên vị đứa cháu gái này, sợ nhà cao cửa rộng kế Vương Phi vào cửa, đứa nhỏ phải cuối đầu kiếm ăn dưới trướng, nàng mới đem Trắc Phi phù chính, bởi vì trắc Phi Sở thị xuất thân chỉ là Nhị phẩm quan gia, nhưng sinh được hai nhi tử, không nghỉ tới a....

"Nô tỳ bên cạnh Tín Quận Chúa đã khai, Tín Quận Chúa vốn là muốn đẩy hết người gần đó xuống kể cả đệ đệ mình, lần trước Thế tử té ngựa bị thương cũng là Tín Quận Chúa gây ra, chuyện lần này không quá nghiêm trọng, nhưng lại liên quan đến Đại Hoàng Tử, là Bích Tiêu Cung bên kia điểm mấu chốt, bổn cung còn chưa biết Hoàng Thượng muốn xử lý thế nào, chỉ có thể báo cho Lão Vương Phi biết một tiếng".
Hoàng Hậu thở dài nói xong, cầm lên ly trà uống, nàng cùng Khánh Quý Phi đoán không sai, lần này Bích Tiêu Cung mạnh tay đâu, một mũi tên bốn nhà liền thành thù, trước mắt bởi vì ba người kia còn chưa tỉnh, nên mới hợp sức đánh trả An Quốc Công Phủ, sợ là ngày sau ba nhà kia còn đánh túi bụi đi, Khánh Quý Phi nói đúng, Ân Niệm Yên chỉ có thể là bạn.

"Lão thân đa tạ Hoàng hậu báo cho, trước cáo từ" Lão Vương Phi nặng nề bước chân tời đi, ai... có thể nàng đã sai rồi.

Hoàng Thượng không quản bốn nhà kia như thế nào nháo, chỉ nói nếu Kinh thành loạn sẽ hỏi tội những người phụ trách an ninh cho Kinh Thành, làm cho ngự sử muốn dâng tấu buột tội cũng không biết cáo từ đâu, cuối cung Đại Lý Tự tiếp nhận đơn tố cáo của Ba nhà, đặc biệt là vừa lập công không lâu Liên Gia nhị phòng, bọn họ duy nhất dòng chính nhi tử không có, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đoan Mọc Huân dẫn người đến trước cửa An Quốc Công Phủ bắt người, bị An Quốc Công Ngăn cản, hắn chỉ nói một câu 'An Quốc Công đừng làm người khác bất mãn thêm nữa' không biết người khác là ai, nhưng An Quốc Công biết rất rõ, chuyện gì chắc chắn không dễ dàng bãi bình, chỉ có thể thở dài trở lại thư phòng, mặc kệ Tiểu nhi tử khóc lóc gọi mình.

Cẩm Họa nhanh chân bước vào nội điện, thấy Ân Niệm Yên đang cho hai vị Hoàng Tử ngủ, liền đứng qua một bên, từ khi Ngũ Hoàng tử trở lại, hai huynh đệ thường quấn quyết bên nhau, Ngũ Hoàng Tử không la hét khóc nháo như ngày xưa, có lẽ là cảm nhận Đại ca mình không khỏe đi?

Ân Niệm Yên nhẹ bước ra ngoài, cầm lên chung trà chậm rải thưởng thức "Thế nào?"

"Đã bị bắt vào Đại Lao của Đại Lý Tự, Tam gia nói trong thời gian ngắn sẽ không ra được, trước mắt An Quốc Công Phủ người cùng ba nhà kia thề không đội trời chung, càng lạnh tâm đối với Hoàng Thượng, Dung Phi cho dù có yêu Hoàng Thượng đến đâu cũng không thể tha thứ đi.
Còn có Sở Đại Cửu nói hai nhóm Thương đội của Sở gia nghe ngống được ít chuyện, sợ là có người muốn đối phó chủ tử, để dọn đường cho Đại Công Chúa của bọn họ, Phù Quốc là một nước nhỏ, nhưng Thái Tử lại là một người có dã tâm, khác xa với Phù Quốc Hoàng đế, cùng Nhàn Thân Vương.

Lần này Phù Quốc Thái Tử tự mình đưa hai vị có thân phận nữ nhân đến, một người là Đại Trưởng Công Chúa Phù Sương, người còn lại là chỉ là một cái Huyện Chủ của Đại Thần, còn là thứ nữ tên Liễu Ti, bởi vì có tư sắc hơn người, nên mới được chọn tỳ gả theo công chúa, Phù Quốc sắp bước vào Đại Hưng địa phận, không đầy ba tháng thời gian, sẽ đến kinh thành".

"Bốn nhà kia hiện tại không cần chúng ta làm gì, tự bọn họ đi vào con đường hủy diệt, bất quá nếu có thể lợi dụng bốn nhà kia, đối phó Phù Quốc đám người thì không thể tốt bằng, riêng Phù Quốc Thái Tử không thể để lại, một người có dã tâm sẽ phát binh lúc hắn đã đủ mạnh, đến lúc đó người chịu khổ chính là dân chúng vô tội.
Hiện tại bổn cung làm ác nhân xem như đáng giá, sẽ không hối hận về sau, ngươi nói cho Tam ca Phù Quốc Thái Tử bị bệnh trước khi bước vào Đại Hưng nội địa thì tốt hơn, còn Đại Công Chúa có người trong lòng ở Phù Quốc cũng không có gì lạ".

Riêng vị thứ nữ Huyện chủ kia xem là người như thế nào, nếu như an phận giữ lại cũng chỉ thêm một người, huống chi Chưởng Nghi tư đã bắt đầu Tuyển Tú Nữ, đợi đến Phù Quốc đám người đến thì hậu cung có thêm không ít người, đúng là trăm hoa đua nỡ a... Ân Niệm Yên mỉa mai nghỉ.

"Nô Tỳ lập tức đi truyền lời" Cầm Họa may mắn chủ tử đưa vài nhóm tâm phúc vào cung trước vài năm, bằng không sợ là như chủ tử khác, chỉ biết tức giận cùng dựa dẫm vào Đế Vương thì cái gì cũng không làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc