THÁI HẬU NHÂN SINH

Dưỡng Tâm Điện bên trong, Tỉnh Đế Khúc Tông đang ngồi nghe Tần lão thái y bẩm báo phát hiện của mình "Hồi hoàng thượng độc dược đúng là tiền triều cấm dược Quy Niệm Hỏa, người trúng loại độc này thường xuyên phát hỏa, chỉ nghe lời người hạ độc, độc trong người càng nhiều thần trí càng không rõ ràng, cuối cùng là biến thành con rối nghe lời người hạ độc.

Quy Niệm Hỏa có hai loại cùng hai cách hạ khác nhau, nếu dùng riêng thì độc không phát huy nhiều tác dụng, hạ lần đầu là bỏ vào người nữ nhân, sau đó để nàng ta cùng người cần hạ độc giao hoan.

Cách thứ hai là hạ vào thức ăn, thần đã kiểm tra Hoàng thượng thức ăn, nhưng không tìm thấy gì, đến bắt mạch của Ngọc Chiêu Nghi, thần phát hiện mạch tượng có chứa loại độc này, thần có hỏi Dương công công thì biết Hoàng thượng thường xuyên ban thưởng món cá đến Minh Nguyệt Các, thần, đã kiểm tra món cá kia, đúng là có loại độc thứ hai này".


Tỉnh Đế sắc mặt lạnh băng nhìn Tần lão thái y, hắn đang nghỉ nếu không phải Ngọc Chiêu Nghi có thai, thích ăn cá thì hắn hiện tại trở thành con rối cho người khác đi? Nói không chừng hai tay dâng ra giang sơn đâu, hảo... thật hảo a...

"Độc còn trong người của Ngọc Chiêu Nghi sao?"

"Hồi Hoàng thượng đã không còn, Chiêu Nghi nương nương sinh non, chảy nhiều huyết, độc từ đó theo huyết ra ngoài, may mắn nương nương đáy hảo...".

"Trẫm đã biết, Tần lão thái y lui ra đi".

Ngọc Chiêu Nghi không chỉ bị mất đứa nhỏ oan uổng, còn dáng tiếp cứu giá, đây có phải là ông trời phù hộ cho hắn, càng là thương cho Đại Hưng con dân?

"Dương Trung, Minh Nguyệt Các thế nào?"

"Hồi Hoàng thượng...." Dương Trung một năm một mười kể lại Ân Niệm Yên cùng Sở thị cuộc nói chuyện, không thêm không bớt chậm rải nói, nói xong còn nhìn Hoàng Đế không biết nói thế nào, Thái Hậu làm có chút qua, nhưng nếu không nói Hoàng thượng biết được sẽ trách tội, nói ra lại nhận cơn thịnh nộ, ai... làm nô tài không dễ dàng a.


"Còn có chuyện gì? Hậu cung lại ra chuyện?"

"Hồi Hoàng thượng, không phải hậu cung mà là... là Thái Hậu nương nương đưa Đại Hoàng Tử đến Minh Nguyệt Các, nói là Ngọc chủ tử vừa mất đưa nhỏ, Đại Hoàng Tử vừa lúc có thể làm bạn, Vạn ma ma đã đưa Đại Hoàng Tử đến Minh Nguyệt Các" Dương Trung càng nói càng nhỏ, đầu cuối thấp đến không thể thấp hơn, hắn biết Hoàng thượng đang phi thường tức giận.

"Đi Minh Nguyệt Các một chuyến" Hắn thật muốn nhìn xem Thái Hậu muốn làm gì, Đại Hoàng Tử thế nào trong cung ai không biết, hiện tại đưa đến Ngọc Chiêu Nghi nơi đó... sợ là không thể ngăn cản Ân thị phong phi, liền ghê tởm người một phen đi.

Đến Trước cửa Minh Nguyệt Các, Tỉnh Đế không cho người thông truyền, tự mình bước vào trong điện lại nghe rõ một năm một người Vạn ma ma nói.


"Thái Hậu ân điển Ngọc chủ tử nên quỳ xuống tạ ơn, Đại Hoàng Tử là Hoàng thượng trưởng tử, đến Minh Nguyệt Các là phúc phần của Ngọc chủ tử, mong ngài đừng phụ lòng Thái Hậu mới là" lời nói có bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu, có thể thấy Vạn ma ma cũng không phải thứ gì tốt.

"Trẫm hôm nay mở mang tầm mắt, xem ra thời gian qua trẫm đã quá sơ xuất Phúc Thọ Cung, để cho bọn cẩu nô tài không quy cũ, ức hiếp chủ tử".

"Tham kiến Hoàng thượng" Vạn ma ma thân mình run lên, nàng ta không nghỉ tới Hoàng thượng đến ngay lúc này, còn nghe được hết thảy, lần này nàng xong rồi.

"Không cần ngồi dậy, có tốt hơn không?" Tỉnh Đế thấy Ân Niệm Yên cố ngồi dậy thỉnh an, hắn liền nhanh tay ngăn cản.

"Thần thiếp không trở ngại" nàng nếu tin Hoàng Đế thật lòng lo lắng vậy càng tin tưởng mặt trời sẽ mọc hướng tây hơn, nhất có tình là Đế Vương, nhất vô tình vẫn là Đế vương gia, bất quá thân ở Hậu cung không thể không diễn.
"An tâm dưỡng hảo thân mình, mọi chuyện có trẫm".

"Hoàng thượng, con trẻ vô tội, đứa nhỏ bị đưa đi dưỡng từ nơi này đến nơi khác, không khác gì lục bình vô căn, thần thiếp nhìn liền đau lòng, nếu đã đến chổ của thần thiếp, vậy thiếp cầu xin Hoàng thượng ghi tạc thiếp danh nghĩa, xem như trong cung mẫu tử bầu bạ với nhau" Ân Niệm Yên ánh mắt ươn ướt nhìn thẳng vào Hoàng đế, muốn bao nhiêu thật tâm liền có bấy nhiêu.

Thấy Ân Niệm Yên kiên quyết như vậy, Tỉnh Đế mềm lòng một phần, Đại Hoàng Tử chân chẳng những có tật còn khó mà chữa trị được, cho dù chân có thể thẳng lại cũng là chân thấp chân cao, đối với hoàng vị là vô duyên, Ân Niệm Yên còn muốn nuôi dưỡng chính là thật lòng yêu thích đứa nhỏ, vậy thì...

"Hảo, trở về trẫm liền hạ chỉ, bất quá người phải dưỡng hảo lại thân mình, mới có thể chăm sóc Hoàng Nhi, còn đám nô tài này đưa đi Thận Hình Tư đi, gọi Điện Trung Tỉnh người đưa thêm vài người đến hầu hạ, như vậy trẫm mới an tâm".
"Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng" sau đó nhìn Đại Hoàng Tử nói "còn không mau đa tạ ngươi phụ Hoàng?" đứa nhỏ nầy đã sáu tuổi, thần mình nhỏ nhắn, gầy ốm đáng thương, gập người liền sợ hải chốn đi, sợ là bị không ít tội đi.

"Nhi... Thần... đa tạ... Phụ Hoàng...." sau lại chốn sau lưng Tri Họa đám người không dám ra.

Tỉnh Đế không thèm để ý, hắn chưa từng đặt hy vọng vào đứa con này, bất quá nhìn mặt mũi Ân Niệm Yên liền gật đầu một cái.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm trở về phê duyệt tấu trương" nhìn Dương Trung nói "ngươi đưa người đi Thận Hình Tư đi, nhớ đến Phúc Thọ Cung cùng Thái Hậu nói một câu, Điện Trung Tỉnh có nhiều cung nhân, Thái Hậu chọn lựa vài người hợp ý hầu hạ đó là".

"Dạ, Hoàng thượng" đây là không cho Thái Hậu mặt mũi a... Dương Trung âm thầm kêu khổ cùng Hoàng Đế rời đi.
"Cung Tiễn Hoàng thượng".

Không đến một giờ sau, Minh Nguyệt Các tiếp nhận Thánh Chỉ "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Minh nguyệt Các Ngọc Chiêu Nghi Ân thị, tính tình đoan trang, hiền lương thục đức, rất được trẫm tâm, phụng Hoàng Thái Hậu Từ dụ, tấn phong vì chính nhất phẩm Hiền Phi, giữ lại phòng hào Ngọc, Ban cư Bích Tiêu Cung, nuôi dưỡng Đại Hoàng Tử, vĩnh không thay đổi, Khâm Thử...".

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế".

"Chúc mừng Ngọc Hiền Phi nương nương đại hỷ, Hoàng thượng đã cho người quét dọn Bích Tiêu Cung sạch sẽ, tháng sau nương nương có thể dọn vào" Dương Trung tươi cười không chút giả dối nói lời chúc mừng, vị Ngọc Hiền Phi làm cho hắn lao mắt mà nhìn, hơn ba tháng có thể cùng lão nhân người cùng ngồi cùng ăn, không phải ai cũng làm được.
"Dương công công vất vả rồi, Cẩm Họa" Cẩm Họa đưa cho Dương Trung một cái hỷ bao, hắn cũng không từ chối, bằng phẳng nhận lấy, đây là quy cũ, chủ tử có hỷ sự đưa hầu bao là chuyện thường thấy.

"Nô tài không làm phiền nương nương nghỉ ngơi, cáo lui trước".

"Cẩm Họa tiễn Dương công công".

Bạch cô cô cùng Tiểu hỉ Tử dẫn dầu quỳ xuống chúc mừng Ân Niệm yên "chúc mừng chủ tử thăng phi vị".

"Đứng lên đi, Tử Họa thưởng, bổn cung mệt mỏi, chuyện còn lại các ngươi vất vả rồi, Tri Họa phải chăm sóc Đại Hoàng Tử chu đáo, đợi bổn cung khỏe lại".

"Dạ, nương nương".

Cùng lúc các cung chủ tử đang hận nghiến răng nghiến lời, tức giận nhiều nhất vẫn là Thuận phi "Hảo một cái Ân Niệm Yên, mới vào cung bao lâu liền đạp lên đầu bổn cung, Phúc Thọ Cung kia thật ngu xuẩn, thứ nữ chính là thứ nữ, cho dù đã là cao quý nhất nữ nhân cũng không thay đổi được xuất thân thấp hèn của mình"
"Nương nương a... cẩn thận có người nghe thấy, Hợp Hoan Cung mới vừa giải trừ cấm túc, nếu người có tâm nghe được... trước mắt nên giành lấy ân sủng trước kia lại nói, sau chuyện Ngọc Hiền Phi, Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi quản hậu cung nghiêm ngặc, sợ là Vương gia khó mà truyền tinh vào được".

Thuận phi nhìn Đại cung nữ Bích Tuệ của mình, sắc mặt âm trầm đáng sợ, không biết nghỉ gì, qua một chung trà thời gian, lại lạnh lùng ra tiếng ra tiếng "chuẩn bị lễ đưa đến Bích tiêu Cung đi, thời gian còn dài đâu".

Trường Xuân Cung Khánh Quý phi đang xem trong cung sổ sách, nghe Đông Hạ nói liền ngẩn đầu lên hỏi, tưởng mình nghe lầm "Ngọc Hiền Phi? Không phải Ngọc phi sao? Là ai làm chuyện ngu xuẩn gì rồi?".

"Là Thái Hậu muốn ghê tỏm Ngọc hiền phi, đưa Đại Hoàng Tử đến Minh Nguyệt Các, mỹ danh rằng nhìn thấy Hoàng tử, Ngọc Hiền Phi sẽ vui trở lại, về sau sẽ có hoàng tử bầu bạn, Vạn ma ma còn lạnh lùng cảnh cáo cùng bất kính với Ngọc Hiền Phi, bị hoàng thượng nghe thấy tống cổ đi Thận Hình Tư, còn đổi chủ ý phong Hiền Phi, một trong tứ phi đâu".
"Bổn cung nói sao? Hoàng thượng lâu nay keo kiệt, Tứ phi không phải ai cũng có thể ngồi vào, Thái Hậu lần nầy ngã cái đại, càng là hận chết Ngọc Hiền Phi đi? Bất quá như vậy cũng hảo, để bọn họ đấu đi, bổn cung được nhàn một thời gian, ngươi đi chuẩn bị lễ, đợi khi nào phong phi dọn vào Bích Tiêu Cung liền đưa qua" Khánh Quý Phi lành lạnh nói.

"Đúng rồi chủ tử, Hậu cung có một nhóm tân thị vệ canh gác nghiêm ngặc hơn trước, sợ là người của Hoàng Thượng, Lão gia nói gần đây Tiền triều có phần không ổn, Thận Thân Vương cáo ốm không ra, quan chức vị trí đã đổi vài người, sợ là bên trong có chuyện gì chúng ta không biết".

Khánh Quý Phi đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lá trên cây đã rụng hết, báo hiệu mùa đông bắt đầu, đây là mùa đông thứ tư của nàng ở trong cung đi.
"Nhắc nhở người của chúng ta dấu mình thật kỷ, tạm thời ngủ đông, sợ là Hoàng Thượng muốn diệt trừ Thận Thân Vương đi".

Nghe chủ Tử mình lạnh lùng nói, Đông Hạ tâm thần run lên, nhưng không quên đáp lời "Dạ, chủ tử".

"Còn chuyện gì nữa?" Đông Hạ cứ đứng đó như là có lời khó nói, làm cho Khánh Quý Phi nhíu mày không vui.

"Hồi nương nương, Hoàng thượng không chỉ hạ chỉ đưa Đại Hoàng Tử cho Ngọc Hiền Phi nuôi nấng, còn hạ thêm một phần Ý chỉ đưa Ngũ công chúa đến Trường Xuân Cung của chúng ta, ghi... ghi tạc chủ tử danh nghĩa".

"Vậy ngươi đi chuẩn bị đi, một cái công chúa thôi, không khởi cái gì sóng gió được" Khánh Quý Phi lãnh đạm nói.

"Nô tỳ đi ngay".

Bình luận

Truyện đang đọc