THÁI HẬU NHÂN SINH

Hôm sau Ân Niệm Yên tỉnh lại trời còn chưa sáng, ngoài trướng màng Dương trung đang giúp Tỉnh Đế mặc long bào chuẩn bị thượng triều, nghe bên trong động tỉnh, Tỉnh Đế bước vào cười nói "Tỉnh rồi sao? Còn sớm nàng ngủ thêm một chút đi, nếu quá mệt, Trẫm kêu Dương Trung báo cho Hoàng hậu một tiếng, miễn nàng thỉnh an".

"Không sao, thần thiếp nằm thêm một lác liền hảo, Hoàng thượng uống chén cháσ ɭóŧ dạ trước đi, không mất nhiều thời gian" Tỉnh Đế quá dịu dàng làm nàng không thói quen, tuy rằng đầu óc còn mơ hồ, nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện gì cần làm, nên hầu hạ nàng vẫn hầu hạ.

Tỉnh Đế cầm lấy chén cháo, từng muổng ăn đến đáy, lau tay xúc miệng xong, dịu dàng cùng nàng nói "Trẫm ăn hết rồi, ngoan ngủ thêm chút nữa đi, trưa nay đến Thiên Ân Điện cùng trẫm dùng cơm được không?"


Lời nói trầm bổng, ánh mắt sủng nịnh nàng thật sự nhìn không quen, chỉ nghỉ Tỉnh Đế mau sớm rời đi "Hảo".

Tỉnh Đế thỏa mãn tươi cười, hôn lên chán nàng, sau đó ra khỏi tẩm điện, Tử Họa cùng Cẩm Họa bước vào quỳ xuống "xin chủ tử trách phạt".

"Đứng lên đi, ta đã quên thân tại Hoàng cung, không phải Ân gia, đi chuẩn bị nước, bổn cung muốn tắm gội" lăn lộn cả đêm một chút sức lực đều không còn, nàng cần đi ngâm mình trong nước ấm, uống một viên bổ thân dược, còn phải đi Phượng Tê Cung thỉnh an đâu.

Tỉnh Đế cảm thấy Ân Niệm Yên có chuyện cất dấu, Hôm trước một ngày chắc chắn có gì đặc biệt đối với nàng, nhưng hắn nhớ Niệm Nhi sinh thần là Tháng ba một ngày, càng nghỉ càng cảm thấy không đúng "Dương Trung, trẫm cho ngươi nữa ngày điều tra hết thảy chuyện của Ngọc Hiền Phi bên ngoài cung, nhớ kỷ là hết thảy".


"Nô tài tuân chỉ" Dương Trung cung kính đi làm, trong tâm lại nhắc nhở mình không được đắc tội Bích Tiêu Cung người, một đám không biết trời đất kia sợ là không có kết quả tốt đi.

"Hoàng Hậu vạn phúc kim an".

"Ngồi đi, đã nói là miễn thỉnh an, sao còn lại đến, muội quá quy cũ rồi" Hoàng Hậu hiện tại triệt để hiểu rõ tình tình của Ân Niệm Yên, nếu Ngọc Hiền Phi muốn đắc sủng thì nhất định làm được, bất quá là không muốn ra nổi bật thôi, này không, hôm trước vừa cáo trạng, hôm sau Hoàng thượng ngủ lại Bích Tiêu Cung.

Nàng thật lòng muốn cùng Ân Niệm Yên kết giao, không vì cái gì khác chỉ hy vọng có người hợp ý nói chuyện, uống trà ngắm hoa, đánh vài bàn cờ liền không tồi.

"Thỉnh an là thần thiếp bổn phận, sao có thể chậm trễ đâu? Hoàng hậu nếu thương sót thần thiếp, vậy thưởng cho thiếp một ít bánh ngọt lót dạ đi, bánh hạt sen hôm trước hương vị thật ngon, làm thần thiếp nhớ mãi không quên".


"Này có gì khó, phòng bếp hôm nay có làm một ít" Hoàng hậu nhìn Hàn ma ma ý bảo đi lấy thêm bánh hạt sen ra.

"Hoàng Hậu nương nương thật đau lòng Ngọc hiền phi a" Liên quý tần ngữ điệu nhẹ nhàng, lại mang theo vài phần làm nủng, làm người ta khó mà đoán được là thật lòng hay giả ý.

"Hiền phi nương nương hôm qua hầu hạ Hoàng thượng vất vả, Hoàng hậu nương nương hậu đãi làm chúng thần thiếp thấy hâm mộ không thôi".

"Cũng khó trách, Ngọc hiền phi mỹ diễm động lòng người, ai thấy đều mê mẫn quên lối về" Uông quý nhân thân thể đã khỏi hẳn nhưng chưa được gập Hoàng thượng một mặt, muốn chổ hết tài năng đã khó càng thêm khó, nhìn Ân Niệm Yên tối qua thị tẩm, hôm nay mặt tựa gió xuân, trong lòng nàng ghen ghét không thôi.

"Uông quý nhân to gan, ngươi nói bổn cung là yêu phi hoặc chủ? Hoặc là nói Hoàng thượng mê luyến nữ sắc, không màng chính sự? Một cái nho nhỏ quý nhân, dám dùng giọng điệu như vậy cùng bổn cung nói chuyện, thật không một chút quy cũ" sau lại hành lễ cùng Hoàng hậu nói "Thần thiếp tự vào cung, tuân thủ cung quy, Hầu hạ Hoàng thượng, cung kính Hoàng Hậu nương nương, chưa từng dám làm gì không đúng, hiện tại bị người bôi nhọ, cầu Hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp".
"Không phải, Thần thiếp là thật lòng khen Ngọc hiền phi, Hoàng hậu nương nương minh dám" Uông Ỷ Diệu không nghỉ tới Ân Niệm Yên lại khó chơi đến vậy, một câu nói liền xuyên tạc ra nhiều tần ý, còn liên quan đến Hoàng thượng, nàng nhất định không thể nhận.

"khen? Bổn cung xem ra là ghen ghét đi, Hoàng thượng thánh minh, hậu cung mưa móc đều dính, một tháng Hoàng thượng đến Bích Tiêu Cung được vài ngày? Ngươi nói ai thấy đều quên lối về, còn không phải nói Hoàng thượng sao".

Thuận Phi không ưa gì Ân Niệm Yên nhưng càng chán ghét Uông quý nhân, không riêng gì dùng thủ đoạn vào cung, mà còn là Dung phi trong cung người, nói ra lời này thứ nhất là nói Ân Niệm Yên không phải sủng phi, là tấm mọc của người khác, thứ hai là định tội Uông quý nhân nặng hơn.

"Đủ rồi, trước cấm túc Uông quý nhân ba tháng, đợi bổn cung cùng Hoàng thượng nói lại sẽ xử trí sao, nhân đây bổn cung cũng nói cho các ngươi biết, Hoàng thượng đã cho thay mới một nữa Điện Trung Tỉnh người, nhóm người dám ăn chặn nguyệt lệ của cung phi nhất định bị xử phạt thích đáng, các muội trở lại quản hảo cung nhân của mình, nếu ai ra ngoài chuyện, bổn cung không những trị tội người đó, mà hỏi tội cả chủ vị ở cung đó".
"Dạ, Hoàng hậu nương nương".

"Được rồi, đều tan đi"

Khánh quý phi bước ra trước, kế tiếp Ân Niệm Yên đi ngang qua Uông Ỷ Diệu nhìn nàng ta một cái, chỉ thấy ánh mắt oán hận nhìn thẳng vào nàng mình như khiêu chiến, nàng chỉ cười mĩa một cái liền rời đi.

Người khác thấy Uông quý nhân tức giận xanh mặt chỉ biết cười nhạo một tiếng liền rời đi, ra Phượng Tê Cung Thuận Phi cùng Tỉnh phi cùng đường, theo sau là Bảo quý tần, Mai quý nghi, Lâm mỹ nhân.

"Thật là ngu xuẩn chết đi được, ai không nhìn ra Hoàng hậu thiên vị Ngọc Hiền Phi, tưởng có người chống lưng liền muốn làm gì thì làm sao".

"Tỉnh phi tỷ tỷ nên thông cảm một vài, tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị phạt vài lần liền học thông minh sao".

"Bảo quý tần cũng từng như vậy mới hiểu rõ Uông quý nhân đi?" Mai quý nghi châm chọc nói, trước kia còn không phải dựa vào Thái Hậu lão bà kia sao? Hiện tại học thông minh, phân vị cao hơn nàng cái cấp bậc không nói, hiện tại còn được Hoàng thượng nhìn với con mắt khác, hiện tại chỉ có Hoa Diên Cung là vô chủ vị, đừng nghỉ nàng không biết một đám đang ngầm tranh giành.
"Ai không một thời tuổi trẻ nông nổi đâu? bổn cung may mắn được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương rộng lượng bỏ qua, hiện tại nhìn thấy bọn muội muội làm sai liền đau lòng không thôi, chỉ hy vọng té đau một lần, lại học được cách đối nhân xử thế, Mai quý nghi nói có phải không?".

"Hy vọng đi, tần thiếp đi trước".

"Nhìn xem nàng ta đi, lúc nào cũng nghỉ mình là nữ nhân đầu tiên của Hoàng thượng liền không xem ai ra gì, bất quá cũng chỉ là một cái chính tứ phẩm Quý Nghi, thật không biết xấu hổ, chúng ta đi thôi" Phùng phi khinh thường nói.

"Chúng ta cùng trở về đi, hai ngày nữa là hội hoa đăng, trong cung đều chuẩn bị lòng đèn, chúng ta không nên thục lùi".

Thuận Phi nghe vậy liền gật đồng đồng ý, Hoàng thượng rất ít đi trong cung lão nhân, hội hoa đăng trong cung là cơ hội tốt để Hoàng thượng nhớ đến tiềm để người.
Thiên Ân Điện bên trong Tỉnh Đế yên tỉnh nghe Dương Trung bẩm báo lại mười sáu năm nhân sinh của Ân Niệm Yên, trong điện còn dốt vài chậu than nhưng không khí lạnh lẻo lạ thường, Dương Trung cũng không nghỉ tới Ngọc Hiền Phi tuổi nhỏ chảy qua bất hạnh như thế, nếu không phải Ân đại nhân đến kịp lúc, có khi.... Ai....

Tỉnh Đế càng không nghỉ tới hôm trước là Niệm Nhi thật sự sinh thần, còn là tự mình qua, trước đây hàng năm sinh thần là tự mình qua, đến chiều lại cùng Ân gia một nhà dùng cơm, vào cung sau nàng một mình gửi gấm tâm tình dưới gốc hoa đào.

"Dương Trung, ngươi đi tư khố phòng lựa mấy bộ diêu xinh đẹp lộng lẩy nhất đến đây, đi Ngự Thiện Phòng làm thêm mấy món Hiền phi thích ăn đến, còn nữa... từ hôm nay Bích Tiêu Cung nguyệt lệ tăng thêm một phần, cứ dựa theo quý phi phần lệ mà làm" trước đây Niệm Nhi phân vị thăng quá nhanh, nếu thăng nữa thì đám ngự sử lại có cớ tham vài quyển, đợi Niệm Nhi có thai càng hợp lý hơn, bất quá ban ân cho người nhà liền có thể đi.
"Nô tài tuân chỉ" Dương Trung biết Ngọc Hiền Phi thật sự đi vào tâm của Hoàng thượng, có thể ở đó bao lâu thì hắn không biết, nhưng trước mắt là không thể đắc tội được.

"Ngu xuẩn... toàn một đám ngu xuẩn, vừa mới hảo lên liền chạy ra ngoài nhảy nhót, thật không hiểu bên ngoài Uông gia cùng Hàn gia như thế nào dạy dỗ nữ nhi, Vạn ma ma đi tuyên Hầu phu nhân vào cung gập ai gia".

Thái Hậu nghe được chuyện Phượng Tê Cung thỉnh an liền tức giận phi thường, một cái nho nhỏ Quý nhân dám xuất khẩu cuồng ngôn, cấm túc học quy cũ đã là nhìn nàng mặt mũi, người khác chính là lãnh cung kết cục.

"Thái Hậu bớt giận, Trần quý Nhân tư sắc hơn người, dáng người yểu điệu, nhất định được vài phần ân sủng, huống chi Bảo quý tần gần đây được vài lần thị tẩm, xem như là một cái hảo dấu hiệu, ngài từ từ dạy bảo chính là".
"Được rồi, ngươi đừng khuyên ai gia, một đám khinh thường nghe lời, vậy tự mình lăn lộn đi, ai gia tìm người khác biết nghe lời hơn, bằng không hậu cung này, ai gia không còn chổ đứng nữa rồi, ngươi đi làm đi, nhìn xem chưa thị tẩm tân nhân còn mấy người, gia thế ra sao, tìm mấy cái ca cơ có gia thế trong sạch đều không tồi, địa vị thấp hèn dễ nắm trong tay hơn".

"Lão nô đi làm ngay đây".

Bình luận

Truyện đang đọc