THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Cô đưa tay ra bắt tay với Yến Thất, hai người nhìn vào mắt nhau, nở nụ cười tăng thêm tình hữu nghị. “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi chứ?”


Lục Lăng Nghiệp lên tiếng, tiện thể kéo bàn tay đang nắm lấy tay Yến Thất của Nghiên Ca về. Yến Thất sửng sốt nhìn bàn tay đang nắm lấy không khí của mình, quay đầu tặc lưỡi: “Nhìn thấy không! Nhìn thấy không! Lục lão đại nhỏ mọn thể đấy, bắt tay mà cũng không cho nữa?”


Tư Duệ lắc đầu than thở: “Tiểu Thất sợ rồi à? Mau lao vào lòng anh trốn đi, anh an ủi em!”


“Cút!”


Yến Thất hừ lạnh, mọi người đều bật cười.


Với Nghiên Ca, bầu không khí thế này vừa hiếm có lại vừa vui vẻ.


Ai cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa những người này và chủ Út rất thân thiết.


Bảy tám người ngồi trên sofa, Nghiên Ca bị Lục Lăng Nghiệp ôm ngồi bên cạnh. Anh ngồi bắt tréo chân tựa như để vương, một tay ôm lấy Nghiên Ca, đôi mắt lạnh như băng.


“Lục lão đại, trước khi anh tôi đã có người thông báo, tên Tiêu Kỳ kia quả nhiên phải người theo dõi anh!”


“Phi! Tiêu Kỳ đó đúng là đồ tiểu nhân, ngoài làm mấy chuyện mờ ám thể này, anh ta còn có thủ đoạn gì nữa đâu?”


Mọi người nói tới nói lui, lúc này Nghiên Ca mới hiểu ra, chẳng trách sau khi rời khỏi Kỳ Á, chú Út lại không trở về IU, hóa ra là đã biết trước Tiêu Kỳ phải người đi theo bọn họ?


“Không sao! Cậu ta lòng tham không đáy thì sẽ phải trả giá!”


Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nói, Cố Hân Minh lập tức lấy một xấp tài liệu ra để lên bàn trà: “Đây là lịch sử giao dịch của Kỳ Á gần nửa năm qua. Nhưng tôi bất ngờ điều tra được nửa tháng trước Tiêu Kỳ có ra nước ngoài một lần, mà lần đó Lục lão đại và Nghiên Ca vừa khéo đang ở thành phố B.”


Yên Thanh cau mày: “Ý cậu là gì?”


Cổ Hân Minh giễu cợt: “Mọi người quên chuyện lần đó Lục lão đại bị thương rồi sao?”


“Mẹ kiếp! Ý của cậu là Tiêu Kỳ ra tay sao?”


“Cũng không thể nói là cậu ta ra tay, dù sao lúc Lục lão đại bị thương, người ta vừa khéo đang ở nước ngoài. Nhưng tôi sẽ không nói bừa chuyện cậu ta từng tiếp xúc với lính giải ngũ của nước M đầu!”


Sau một thoáng yên lặng, khuôn mặt anh tuấn vốn đã lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp càng trở nên nghiêm túc hơn. Sắc mặt Cố Hân Minh rất khó coi, thoáng lộ vẻ tàn ác: “Tôi gần như có thể chắc chắn lần trước chính là Tiêu Kỳ phái người ra tay với Lục lão đại, chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được!” “Không cần!” Lục Lăng Nghiệp chợt cất lời, mọi người đều nhìn về phía anh: “Còn ba ngày nữa việc kêu gọi đầu tư của khu vực mới ven vịnh sẽ bắt đầu, tôi tự có sắp xếp!”


“Lục lão đại…”


Lục Lăng Nghiệp giơ tay lên: “Mọi người không cần xen vào chuyện này.” Nghiên Ca ngồi một bên nhìn thái độ của mọi người với Lục Lăng Nghiệp, dường như anh chính là bậc đế vương trời sinh, khí thế bá đạo như đang chỉ huy mọi người. Mà điều càng khiến cô cảm thấy châm chọc là vốn cho rằng Tiêu Kỳ chỉ sử dụng chút thủ đoạn để tranh giành lợi ích trên thương trường mà thôi.


Nhưng bây giờ xem ra đã tới mức thuê người dùng súng giết người rồi, thương trường của thành phố G thật sự ác liệt chẳng khác nào chiến trường.


“Nghiên Ca, chúng ta ra ngoài một lát nhé.” Lúc kết thúc chủ đề Tiêu Kỳ này, Yến Thất đột nhiên gọi Nghiên Ca, thái độ thân thiện của cô ấy khiến không ai có thể từ chối được.


Nghiên Ca cũng biết dường như chuyện bọn họ sắp nói tiếp theo mình không thể nghe được.


Cô cũng không nghĩ nhiều mà cười gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc