THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Lâm Tiểu Vũ oán trách cô, trên gương mặt tròn trịa ngập tràn sự bất mãn.


Cô ấy bằng tuổi Cố Nghiên Ca nhưng lại được trời ban cho khuôn mặt trẻ con.


Hai người nói chuyện vui vẻ cho nên thời gian cứ vậy nhanh chóng trôi qua.


Sau khi hết thời gian nghỉ trưa, Cố Nghiên Ca phải trở về công ty, vì phải tạm biệt Lâm Tiểu Vũ mà cô lưu luyến không muốn rời.


Trên xe, tâm trạng của Nghiên Ca không tệ, thái độ đối với Bùi Vân Cảnh cũng dễ chịu hơn không ít.


“Bùi Vân Cảnh, cảm ơn anh.”


Nghe xong, anh ta liếc sang Cố Nghiên Ca: “Không cần cảm ơn anh, chuyện nên làm thôi.”


Cố Nghiên Ca: “…”


Thái độ của Bùi Vận Cảnh khiến cô không biết phải tiếp lời thế nào.


Vật đổi sao dời, đạo lý này sao anh ta lại không hiểu được chứ.


***


Trở lại công ty I.U, Cố Nghiên Ca vội vàng chạy lên tầng 32.


Khi thang máy vừa mở ra, một người phụ nữ dịu dàng xuất hiện trước mặt, khiển Cố Nghiên Ca hơi bất ngờ.


“C, cô là… Cố Nghiên Ca?” Trước cửa thang máy, Hoàng An Kỳ đang đứng đợi ở đó, nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn cô.


Sự xuất hiện của cô ta như một cú đấm mạnh mẽ, hung hăng đập thẳng vào trái tim Cố Nghiên Ca.


Cô nhớ rõ người phụ nữ này từng bảo cô gọi cô ta là “thím Út”.


Nét mặt Cố Nghiên Ca hơi gượng gạo: “Chào… Chào cô.” “Nghiên Ca, cô xem chúng ta đều có xa lạ đến vậy. Nói cho cùng thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trở thành người một nhà, không cần phải lạnh nhạt với tôi như thế.” Hoàng An Kỳ quả thật rất đẹp, nhất là lúc cô ta nở nụ cười, ánh mắt long lanh lúng liếng càng đẹp đẽ rạng ngời.


Nghiên Ca cụp mắt xuống, thu lại sự cô đơn nơi đáy mắt: “Cô Hoàng… nói rất đúng. Không làm phiền cô nữa, tôi đi trước có việc.”


Khi Cố Nghiên Ca chuẩn bị lướt qua, Hoàng An Kỳ gọi cô lại: “Cô đợi đã.” Cố Nghiên Ca quay đầu lại: “Sao vậy?”


Hoàng An Kỳ thân thiện thong thả bước đến cạnh cô, rất tự nhiên khoác lên khuỷu tay cô: “Nghiên Ca à, tối nay tôi và cô cùng về nhà họ Lục nhé, đã lâu tôi không đến thành phố G rồi, tôi cũng không biết bác Lục dạo này thế nào rồi.”


“À…”


Trước thái độ giả vờ thân thiết của Hoàng An Kỳ, Cố Nghiên Ca khó chịu vô cùng.


Bất kể dùng thân phận gì, cô luôn tự động muốn kéo giãn khoảng cách với Hoàng An Kỳ.


“Sao vậy? Không tiện ?”


Hoàng An Kỳ liếc nhìn Cố Nghiên Ca, thấy vẻ mặt khó chịu của cô, không nhịn được truy hỏi. “Cũng không hẳn. Tối nay trùng hợp tôi có chút việc. Nếu như cô muốn đến nhà họ Lục thì chi bằng báo chủ Út đưa cô về cũng được. Tôi còn có việc khác…” Cố Nghiên Ca từ chối lịch sự, mặc dù Hoàng An Kỳ cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể để cổ đi, nhìn theo bóng dáng cổ, lông mày cau lại không vui.


Đúng là đứa cháu dâu không biết điều!


Đợi khi nào cô ta trở thành thím Út của Cố Nghiên Ca, nhất định sẽ dạy dỗ cho Cố Nghiên Ca biết thế nào là lễ độ.


Phút chốc, Hoàng An Kỳ bĩu môi rồi vui vẻ giẫm giày cao gót đi lên tầng 32.


Dù sao lần này cô ta đến thành phố G, chắc chắn phải quyết định được hôn sự của cô ta và Lục Lăng Nghiệp.


Có bác Lục chống lưng, cô ta không sợ.


***


Chạng vạng tối, gần đến giờ tan làm.


Cố Nghiên Ca ngồi trên bàn làm việc mà chậm chạp không muốn rời đi. Vừa nghĩ đến chuyện Hoàng An Kỳ sẽ ghé thăm nhà họ Lục thì cô đột nhiên lại thấy khó chịu. Ngồi nhìn thời gian chầm chậm trôi qua, Cố Nghiên Ca vẫn ngồi yên ở đó.


“Hai người thích nhau, vứt bỏ tự do…”


Điện thoại đột nhiên vang lên làm cho Nghiên Ca giật mình.


Cô nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, khóe miệng nhất thời cong lên: “A lô, Tiểu Vũ?”


“Cô Lục, xin hỏi cô có đang bận gì không?” Kiểu người có tính cách yuppie(*) như Lâm Tiểu Vũ, cho dù năm năm nay Cố Nghiên Ca không hề gặp cô nhưng cũng không thấy xa lạ chút nào. (*) Yuppie: Được ghép nối từ Young (trẻ trung) – Urban (đô thị) – Professional (có chuyên môn) – hipPIE (lập dị, nổi loạn).


Nghe xong, Cố Nghiên Ca nghiêm túc nói: “Đang chuẩn bị tan ca.”


“ y, người có văn hóa nói chuyện khác thật. Tan ca thì tan ca, còn chuẩn bị cái gì nữa? Tối nay cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Lúc trưa có Bùi Vân Cảnh, mình thấy cậu không được tự nhiên lắm. Tối nay chỉ có hai chúng ta, cùng nhau tâm sự chuyện mấy năm nay.”


“Được.” Cố Nghiên Ca vui vẻ đồng ý. Đúng là người chết đuối vớ được cọc gỗ.


Dù sao ra ngoài ăn cơm với Lâm Tiểu Vũ cũng tốt hơn việc về nhà họ Lục ngày ngày khắc khẩu kia vạn lần.

Bình luận

Truyện đang đọc