THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

“Ai là người nhà của thai phụ?”
Nữ bác sĩ tháo khẩu trang, bà ta đừng trước cửa phòng phẫu thuật, chau mày hỏi đám người Bùi Vân Cảnh. “Bác
3sĩ, chúng tôi là người nhà. Xin hỏi cô ấy thế nào rồi ạ? Đứa nhỏ còn giữ được không?”
Ánh mắt nữ bác sĩ hiện lên vẻ lạnh lùng, cười nhạo: “1Giữ được mạng của cô ấy đã may mắn lắm rồi. Người nhà
các vị sao thế hả? Thai phụ vốn đã có dấu hiệu sẩy thai, đã thế lại còn không chú ý giữ gìn đ9ể bị sẩy thai thế này.
Lần này cô ấy sẩy thai mất nhiều máu, đã cầm máu được rồi. Người nhà đi theo tôi ký tên để lát nữa làm phẫu
thuật.”
3“Cái gì? Sao vẫn còn làm phẫu thuật gì nữa?” Bà Bùi ngạc nhiên.
Nữ bác sĩ vô cảm ngoái lại nhìn: “Nếu không cắt bỏ tử cung sẽ nguy hiểm cho8 tính mạng. Người nhà bệnh nhân tự
cân nhắc đi, thời gian gấp gáp.”
Bà Bùi bỗng chốc choáng váng ngã vào lòng Bùi Văn Cảnh, còn người đàn ông đứng bên tường lại vô cùng hoảng
hốt. Càng khỏi nhắc đến Lục Vũ Phỉ, cô ấy cho rằng vì mình gây ra mọi chuyện nên như người mất hồn ngã ngồi ra
ghế, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt. Sắc mặt Nghiên Ca càng căng thẳng hơn, kết quả này thực sự khiến cho cô
rất bất ngờ.
“Bác sĩ, lẽ nào không còn cách khác sao?”
Bà Bùi đẩy Bùi Vận Cảnh ra, lảo đảo bước tới mặt bác sĩ nói như van lời.
“Không có! Các vị suy nghĩ nhanh lên, buổi chiều tôi vẫn còn hai ca phẫu thuật nữa. Tình trạng của cô ấy không đợi
được nữa đâu, nếu người nhà không đồng ý thì đưa cô ấy tới bệnh viện khác đi.”
Bác sĩ nói xong thì đi tới quầy y tá, bà ta cầm một tập tài liệu hí hoáy viết gì đó lên giấy. Bà Bùi khóc lóc thảm thiết
khiến trong lòng Nghiên Ca cũng giật thót.
“Nghiệp chướng mà! Tôi gây ra cái nghiệp gì thế này! Cổ Nghiên Ca, sao mày cứ không chịu buông tha cho Bùi
Vân Cảnh nhà tao. Giờ cháu tao mất rồi, mày đền mạng cho cháu tạo đi.”
Bà Bùi biết Nghiên Ca từ năm năm trước. Cô còn nhớ lúc đó lần đầu tiên xuất hiện ở nhà họ Bùi, thái độ của bà Bùi
đối với cô còn cay nghiệt hơn cả bây giờ.
Dù sao đứa con trong bụng Mộ Tân Nhu cũng là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Bùi, Nghiên Ca có thể hiểu được
tâm trạng của bà ta lúc này. Thế nhưng vô duyên vô cớ bị đổ oan, cô không nhịn được cãi lại: “Di à, cháu không…”


“Bốp!”
Bà Bùi vẫn khóc thảm thiết, sau đó vung tay lên đã tát thật mạnh lên mặt Nghiên Ca.
Cái tát đau rát, toàn thân cô căng cứng, khuôn mặt đầy giận dữ.
“Mày câm mồm! Mày là đồ hồ ly tinh! Chắc chắn là mày lại muốn quyến rũ con trai tạo nên làm hại đứa trẻ trong
bụng Tân Nhu, đúng chưa? Mày là loại đàn bà không biết xấu hổ, trả lại cháu cho tao.”
Cái tát của bà Bùi rất vang, lúc này cả hành lang rộng lớn trong bệnh viện đã đứng đầy bệnh nhân và y tá chạy ra
hóng chuyện.
Thấy Nghiên Ca bị đánh, Lục Vũ Phỉ vẫn luôn mất hồn mất vía mới bật người bước lên trước kéo cô lại, run giọng
nói: “Sao bà lại đánh chị dâu tôi, cháu của bà là do tôi…”
“Vũ Phỉ!” Tiếng quát chói tai của Nghiên Ca vang lên, ngăn lời Lục Vũ Phỉ muốn nói.
Cô kéo Lục Vũ Phỉ về phía sau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sầm sÌ của Bùi Văn Cảnh, gằn từng chữ “Anh liệu
mà quản người nhà cho cẩn thận. Cái tát này tôi sẽ ghi nợ lại. Chuyện của Mộ Tân Nhu tôi sẽ đi lấy đoạn bằng
camera giám sát ở hiện trường, anh sẽ biết kết quả thôi.”
“Nghiên Ca…”
Bùi Vận Cảnh nhỏ giọng gọi, đáy mắt anh ta lóe lên tia đau xót nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Vừa đi được hai bước, Nghiên Ca lại đứng thẳng, hít sâu mấy hơi, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông “tốt
bụng” kia vẫn đứng đó chưa hề rời đi.
Một suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu cô, nhưng nhanh đến mức chưa kịp bắt lấy đã biến mất. Nghiên Ca mím
môi, nhìn lại người đàn ông kia, nở nụ cười lạnh lùng: “Người đàn ông này có lòng tốt đưa Mộ Tân Nhu đến bệnh
viện. Bùi Văn Cảnh, nhà các người nên cảm ơn người ta tử tế, ít nhất cũng phải rửa sạch xe cho người ta đây.”
Dứt lời, Nghiên Ca kéo theo Vũ Phỉ quay người muốn đi. Nhưng bà Bùi vừa mất đi cháu nội còn đang đau đớn đến
quên cả việc mình có mất mặt hay không, bà ta xông lên phía trước kéo cánh tay của Nghiên Ca, hung hăng bám
lấy: “Ai cho mày đi. Vân Canh, mau báo cánh sát! Nó hại chết cháu mẹ, mẹ phải cho nó vào tù.”
Tiếng gào thét rất lớn khiến cho những người tập trung ở hành lang bệnh viện càng lúc càng đông hơn.


Bùi Vận Cảnh thấy tình hình dần mất không chế, anh ta chỉ biết yếu đuối vô dụng kéo mẹ mình ra, luôn miệng thúc giục: “Nghiên Ca,
em mau đi đi.”
“Mày không được đi.” Bà Bùi vẫn còn gào rồng, tiếng gào thét lanh lành vang vọng trong hành lang bệnh viện. Mấy y tá không nhìn
thêm được nữa vội chạy ra an ủi bà ta, còn ánh mắt của những ngưrời khác nhìn Nghiên Ca đều là phẫn nộ, giống như cô chính là loại
phụ nữ lòng dạ độc ác vậy. “Cảnh sát… cảnh sát tới rồi!” Bởi vì tranh cãi gây ồn ào khắp bệnh viện nên đã có ý tả âm thầm báo cảnh
sát.


Cảnh sát khu vực vừa xuất hiện, đám đông đã tách thành một đường cho họ tiến vào. “Cãi vã cái gì! Mấy người không biết đây là
bệnh viện hay sao? Bao nhiêu người bệnh đang làm phẫu thuật, nếu làm phiền đến các bác sĩ, các người có chịu được trách nhiệm
không?” “Còn mấy người nữa, có bệnh không nằm nghỉ trên giường bệnh còn tập trung hóng chuyện làm gì. Giải tán đi, giải tán đi,
mau giải tán!”
Mấy câu quát nạt của cảnh sát đã giải tán được đám đông vừa đứng ở hành lang.

Bình luận

Truyện đang đọc