THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Mười giờ rưỡi, khi khách mời tới nhà hàng càng ngày càng nhiều, Nhiên Ca mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cô vốn tưởng bữa tiệc đính hôn hôm n3ay chỉ mời vài người bạn bè thân thiết tới chúc mừng.
Không ngờ lại mời hơn mấy trăm khách tới tham dự.
Trong đó, có không 1ít các nhân vật nổi tiếng trong giới, thậm chí còn có không ít ngôi sao trong giới giải trí đang
trò chuyện với người dẫn chương trình. Ngh9iên Ca tặc lưỡi, sự tò mò trong lòng dần dần biến mất, thay vào đó cô
tự nhiên lại thấy bất an.
Thời gian từng giây từng phút trôi 3qua, khi kim đồng hồ dừng lại ngay số mười một, hai người dẫn chương trình
một nam một nữ bước lên sân khấu trong phòng tiệc.
Sau k8hi họ lên sân khấu, màn hình khổng lồ phía sau sân khấu sáng lên phụ đề lung linh rực rỡ.
“Kính thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị đã gác lại bận rộn để đến đây tham dự lễ đính hôn của Tổng Giám
đốc Lục và cô Hoàng. Hôm nay, chúng ta không chỉ được chứng kiến tình yêu của đôi trẻ, mà còn cùng chia sẻ niềm
vui khi họ sắp tay trong tay bước vào lề đường…”
Nghiên Ca không nhịn được thầm khinh bỉ, tình yêu của đôi trẻ gì chứ!
Ai với ai?
Giờ phút này, cô rất muốn biết, rốt cuộc chủ sẽ giải quyết bữa tiệc đính hôn long trọng này như thế nào.
Nghiên Ca nhìn sân khẩu không chớp mắt, còn Lục Thiếu Nhiên thì quan sát gương mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng
của cô. Anh ấy ghé lại gần thử thăm dò, nói: “Vợ à, em đừng kích động cũng đừng bốc đồng, hôm nay không thể
mất mặt được đâu!”
#
Cô lạnh lùng lườm Lục Thiếu Nhiên lắm miệng, không nói gì.
Dẫn lời khoảng nửa tiếng, ngoài người dẫn chương trình ra thì người đứng đầu nhà họ Hoàng – Hoàng Vĩnh Bang
cũng lên sân khấu nói rất nhiều. Ông cụ còn nhắc nhở lại ước định với Lục Văn Đức năm xưa, vân vân mây mây.
Nghiên Ca càng lúc càng cảm thấy không ổn.
Chủ Út vẫn chưa xuất hiện, mà Hoàng An Kỳ cũng không thấy đâu.


Bàn gần sân khấu nhất đã ngồi đầy đủ các thành viên nhà họ Hoàng đến từ thành phố B.
Tất nhiên, cũng bao gồm cả anh trai của Hoàng An Kỳ, Hoàng Nguyệt Tuân.
Nghiên Ca nhìn xung quanh, chú Út vẫn chưa xuất hiện, không biết anh định làm gì.
Bây giờ đã mười một giờ năm mươi phút.
Theo tục lệ, cho dù là đính hôn thì cũng phải chọn giờ tốt để cử hành.
Trên sân khấu, hai gia đình đang hào hứng trò chuyện, trong phòng thay đồ tạm thời bên cạnh phòng tiệc, cửa lớn
giản dị mở ra, Hoàng An Kỳ mang đôi giày cao gót đính kim cương chậm rãi bước tới.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội đặt may cao cấp màu trắng, gương mặt thuần khiết tươi tắn nở một nụ cười yêu
kiều.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, mái tóc dài thường ngày được búi gọn lên, hai lọn tóc buông xõa hờ hững hai bên tai.


Cô ta dịu dàng duyên dáng đứng bên sân khấu, khí chất đoan trang, quý phải đúng chuẩn một quý cô.


Hoàng An Kỳ xuất hiện đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.


Cô tả quả thật xinh đẹp, nom hệt như một con búp bê sứ. Hôm nay, ngay cả Nghiên Ca cũng không nhịn được phải tán thưởng dung mạo của cô ta.


Hoàng Vĩnh Bang hài lòng nhìn cô cháu gái mà mình yêu thương nhất, ông cầm micro gọi cô ta: “An Kỳ, mau lên đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc