THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Nửa tiếng sau, khách mời lần lượt rời đi.
Chỉ còn nhà họ Hoàng và nhà họ Lục ở lại. Hoàng Vĩnh Bang ngồi thở dài, trên gương 3mặt già nua là vẻ căm phẫn
và mâu thuẫn không thể kìm nén.
Lục Văn Đức lúng túng nhìn ông ta, muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ 1mặt của ông ta thì muốn nói lại thôi.
“Bố, bố và bác Hoàng trở về nhà chờ trước đi. Con và bố mẹ An Kỳ sẽ đến cục cảnh sát h9ỏi thăm một chút, xem có
thể bảo lãnh sau khi thẩm vấn không.”
Lục Tử Vinh đứng bên cạnh Lục Văn Đức đề nghị.
Nghe v3ậy, Hoàng Vĩnh Bang lập tức quát khẽ: “Bảo lãnh sau khi thẩm vấn? An Kỳ nhà chúng tôi không hề phạm
tội, tại sao phải bảo lãnh? Bố A8n Kỳ, con đi liên hệ với Tổng Cục, bố muốn lập tức nói chuyện cùng lãnh đạo bên
ấy! Bây giờ, mấy kẻ chỉ là nhân viên tép riu này đúng là không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi! Nực cười!”
Lối làm việc quan liêu của Hoàng Vĩnh Bang vẫn rất nghiêm trọng, cho dù ông ta sắp về hưu rồi nhưng vẫn không
hề thay đổi.
Sắc mặt Lục Văn Đức cũng xấu đi: “Lão Lục, ông có sốt ruột cũng vô dụng. Không phải thằng Cả nhà tôi đã nói rồi
sao, cứ để chúng nó tới Tổng Cục tìm hiểu tình hình trước đã!”
Hoàng Vĩnh Bang nhìn ông cụ: “Lão Lục à, không phải tôi trách ông, nhưng thằng Ba nhà ông quá không hiểu
chuyện. An Kỳ bị oan, thế mà nó không nói năng gì đã hủy hôn. Hừ, vậy mà chúng tôi còn thật sự cho rằng An Kỳ
nhà mình có thể dựa vào nó. Đúng là cái thứ gì đâu.”
Bởi vì phẫn nộ đến cực điểm nên Hoàng Vĩnh Bang nói chuyện không hề chú ý chừng mực.
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, áp lực.
Lục Văn Đức nhíu chặt đôi mày, chống quải trường đứng dậy: “Lão Hoàng, nếu An Kỳ thực sự bị oan thì điều tra
rõ ràng là được. Việc thằng Ba nhà tôi làm việc quả thực chưa được thỏa đáng, nhưng chúng tôi cũng đã cố gắng
nghĩ cách rồi. Tính tình nóng giận này của ông cũng nên bớt bớt đi.”
Lục Văn Đức cũng là lãnh đạo quân khu, nhưng về hưu sớm hơn Hoàng Vĩnh Bang mấy năm.
Mặc dù đều cầm súng giành thiên hạ nhưng, Lục Văn Đức lại ôn hòa hơn Hoàng Vĩnh Bang rất nhiều.
“Hừ! Cũng không phải nhà ông gặp chuyện không may. Ông bảo tôi phải bớt nóng giận kiểu gì đây?”
Hoàng Vĩnh Bang nổi nóng ngay trước mặt Lục Văn Đức oán trách ông cụ Lục mấy câu


Vẻ mặt của bố An Kỳ đầy áy náy, gật đầu xin lỗi với ông cụ Lục, quay sang Hoàng Vĩnh Bang, nói: “Bố, đừng tức
giận nữa, đưa An Kỳ ra ngoài mới là điều quan trọng nhất.”
“Vậy còn chờ gì nữa! Chuẩn bị xe! Đi Tổng Cục.”
Sau khi vội vã chào tạm biệt nhà họ Lục, Hoàng Vĩnh Bang và người nhà họ Hoàng đi thẳng đến Tổng Cục Cảnh
sát thành phố B.
Lục Văn Đức nhìn theo bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, đôi mày nhíu lại: “Tử Vinh, con cũng đi hỏi thăm một
chút đi, xem xem rốt cuộc An Kỳ đã phạm phải tội gì!”
Lục Tử Vinh gật đầu: “Bố cứ yên tâm. Con đã thu xếp ổn thỏa rồi, lát nữa sẽ có tin tức… còn về chủ Ba…”


“Không cần lo cho nó. Sự việc đã ầm ĩ tới mức này, đừng nói thẳng Ba mà ngay cả cái mặt già này của tôi cũng không biết giấu đi
đâu đây này. Nó có cưới hay không giờ đã không còn quan trọng nữa! Nếu An Kỳ thực sự liên quan đến vụ án mạng này thì nhà họ
Lục chúng ta không nhận nối đứa con dâu như vậy.”
Lòng người, không chịu được sóng gió như vậy.
Đứng ở góc độ của Lục Văn Đức, mặc dù ông rất thích Hoàng An Kỳ nhưng xảy ra án mạng thì lại không phải là chuyện nhỏ.
Nhà họ Lục có danh dự và uy tín, xảy ra việc này, gần như đã bị tất cả mọi người chê cười, nên ông cụ cũng không còn tâm trí đầu mà
nghĩ chuyện khác.

Bình luận

Truyện đang đọc