THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Trên đường lái xe đến công ty, Nghiên Ca chỉ nghĩ về một vấn đề, chính là rốt cuộc cô nên dùng tâm trạng và sắc
mặt thế nào để đối diện với 3Lục Lăng Nghiệp.
Cô nghĩ mãi vấn đề này nhưng vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Cho tới tận khi cô bước lên tầng, ngồi vào bàn l1àm việc của mình rồi mới phát hiện ra bản thân đã suy nghĩ quá
nhiều.
Bởi vì, cả buổi sáng, cô tận tai nghe thấy tiếng nói chuyện l9úc xa lúc gần từ phòng làm việc truyền tới, rõ ràng cô
ngồi ngay ở cửa phòng anh nhưng lại cảm giác dường như cách anh rất xa. Nghiên Ca cố3 ép bản thân đặt tất cả sự
tập trung vào công việc, nhưng cứ mỗi lần cô nghe thấy tiếng mở cửa lại không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn.


Nhưng cả một buổi sáng cánh cửa phòng làm việc của anh vẫn chưa từng mở ra. Giờ nghỉ trưa, Nghiên Ca chẳng
có tinh thần nữa, nằm bò ra bàn lướt trang web đầu tư.
Ngắm nhìn những đường biểu đồ xanh đỏ đi từ thấp lên cao, cô lại chẳng có nổi cảm xúc phấn chấn nào.
Cửa mở ra, cô hơi bất ngờ quay sang nhìn, bóng hình cao ráo ngang tàng trước mắt đang rời đi dứt khoát.
Chỉ một đêm mà thế giới của cô đã biến thành hai màu đen trắng.
Anh vẫn với tuấn tú đến xuất sắc, lạnh lùng mang theo vẻ kiến nghị, đáy mắt lạnh lùng sâu thẳm, sống mũi cao
thẳng, đường nét góc cạnh…
Lúc này càng lúc càng cách xa cô.
“Gần đây, tin tức đính hôn của ông trùm bất động sản thành phố G Lục Lăng Nghiệp và cô Hoàng An Kỳ của
thành phố B đã lan truyền ầm ĩ trên mạng. Sau quá trình tìm hiểu của đài truyền hình chúng tôi, cùng với nguồn
đáng tin cậy của một người muốn được giấu danh tính đã chức thực tin tức liên hôn giữa nhà họ Lục và nhà họ
Hoàng là đúng sự thật. Dưới đây là nội dung cuộc đối thoại của chúng tôi với người cung cấp tin tức.”
Một loạt những tin tức báo cáo đang phát trên màn hình ti vi khổng lồ trong phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp.
Bởi vị trí làm việc ở ngay cạnh cửa phòng làm việc của anh nên Nghiên Ca cũng nghe rõ tin tức này.
Cảm xúc trong lòng cô rất nặng nề, cứ như vừa bị rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Sau đó cuộc ghi âm của tin tức vang lên:
“Chào cô, xin hỏi tin tức liên hôn lần này giữa nhà họ Lục và nhà họ Hoàng có phải là sự thật hay không?”


Sau một loạt những tạp âm, có người lên tiếng trong đoạn ghi âm: “Tất nhiên là sự thật rồi.”
Lời này khiến Nghiên Ca bỗng ngưng thở. Giọng nói ấy là của Yến Thất.
Cô tuyệt đối không thể nghe nhầm được. Cô đang nghĩ sáng nay không thấy Yến Thất đây, cô gọi điện thoại cho cô
ấy cũng vẫn luôn trong trạng thái máy bận, lẽ nào lúc đó cô ấy còn đang bận nhận phỏng vấn của đài truyền hình?
Nghiên Ca siết chặt nắm tay, cô không tự chủ được dùng sức khiến đầu đốt ngón tay trắng bệch. Tiếp sau đó, bản
tin vẫn tiếp tục chiều nội dung đoạn ghi âm, nhưng Nghiên Ca chẳng nghe được vào tại thêm câu nào nữa. Cô thẫn
thờ ngồi trên ghế, rất lâu, rất lâu…
Cô thẫn thờ ngồi cho đến khi bên mặt lạnh buốt, cô giật mình đưa tay lên sờ, mới phát hiện ra mình lại khóc rồi.
Cô cực kỳ ghét cảm xúc buồn tủi mọi lúc mọi nơi này của mình.
Lấy khăn giấy bên cạnh, cô mạnh tay lau khuôn mặt như muốn trút hết những cảm xúc trong lòng.
Đúng giờ nghỉ trưa, phòng làm việc rộng thênh thang trên tầng 32 chỉ còn một mình cô.
Những thư ký và trợ lý khác đều túm tụm rủ nhau đi ăn, chỉ có một mình cô đơn độc, vĩnh viễn chỉ có một mình
“Rů… rừ…”
Tiếng điện thoại rung lên, Nghiên Ca chớp chớp đôi mắt long lanh nước, nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn
hình, ngập ngừng một lát mới nhận máy:
“A lô!”
“Cổ Nghiên Ca, cậu làm sao thế hả, mấy ngày trước mãi không gọi được cho cậu, cậu còn ổn không đấy.”
Nghiên Ca ngạc nhiên: “Tiểu Vũ?”
“Làm sao nào? Cậu lại và không quen biết mình đấy à?”
Nghe Lâm Tiểu Vũ hét ầm lên trong điện thoại, Nghiên Ca buồn cười: “Tiểu Vũ, sao lại có chuyện ấy được. Hai
ngày trước điện thoại của mình bị mất, vừa mới đổi cái mới thôi, cho nên…”
“Cố Nghiên Ca, điện thoại mà cậu cũng làm mất được à, sao cậu không đánh mất cả mình luôn đi.”
Nghiên Ca chẳng biết trả lời cô bạn thân ra sao.
“Tối nay cậu có rảnh không? Lần trước chẳng phải cậu nói sẽ mời mình đi ăn cơm đấy sao? Mau, mau, chiều nay
mình ngồi máy bay đến thành phố G đấy.”
“Có rảnh, nhất định rảnh! Mấy giờ cậu tới nơi?”
“Khoảng tầm 5 rưỡi chiều.”


Nghiên Ca nghĩ ngợi một lát, trả lời: “Vậy để mình đi đón cậu.”


“Được!”


Nghiên Ca ngắt cuộc điện thoại với Lâm Tiểu Vũ, cảm xúc trong lòng cô ít nhiều cũng đã ổn định hơn.


Lúc này cô còn hơi kích động, chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút. Không khí bí bách trong phòng làm việc khiến cô không thể hít thở được bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc