THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

“Thành thật xin lỗi chị, hai chị đây đã quyết định mua chiếc áo này rồi, hay để tôi tìm cái khác cho chị nhé!”
“Không được!” Mộ Tâ3n Nhu không chịu nhượng bộ, hoàn toàn không coi nhân viên phục vụ ra gì.
Cô ta cao ngạo bước đến, liếc nhìn Nghiên Ca đang ngồi t1rên sofa, giả vờ ngạc nhiên: “Nghiên Ca? Hóa ra là cô à!”
Nghiên Ca thầm buồn cười, cô ngước lên nhìn Mộ Tân Nhu, sau đó nhếch mô9i cười, không hề lên tiếng.
Bình thản, không ngạc nhiên cũng không khó chịu.
Mộ Tân Nhu thấy Nghiên Ca bình tĩnh như vậy 3thì vô cùng khó chịu.
“Cái áo này.” Mộ Tân Nhu chỉ vào cái áo măng tô Nghiên Ca đang cầm, chân mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt vô cùng8
bất lịch sự. Nghiên Ca cúi xuống nhìn, cô còn chưa kịp làm gì thì Lục Vũ Phỉ đã lên tiếng trước: “Này bà cô, không
nghe tôi nói gì à? Chúng tôi sẽ mua cái áo này!”
Lục Vũ Phỉ không ưa Mộ Tân Nhu!
Không ưa từ cái nhìn đầu tiên!
Không có lý do!
Khuôn mặt trang điểm đậm của Mộ Tân Nhu thoáng sa sầm, cô ta lườm Lục Vũ Phỉ, sau đó lại nhìn sang Nghiên
Ca: “Con cái nhà ai mà mất dạy thể không biết!”
Nghiên Ca thở dài, vốn dĩ cô không định phí lời với cô ta làm gì, nhưng cô ta lại nói Vũ Phỉ mất dạy, thế thì sao mà
nhịn cho được?
Cô đứng dậy, đưa cái áo măng tô cho nhân viên: “Gói lại đi!”
Dứt lời, cô nhìn Mộ Tân Nhu bằng ánh mắt nhuốm vẻ khinh miệt: “Con cái nhà tôi đấy, nhận được sự giáo dục
thuộc hàng tốt nhất. Muốn cư xử lịch sự phái phép thì cũng phải tùy xem đối phương là ai đã!”
Vũ Phỉ cười khẽ, vui vẻ ra mặt. Nghiên Ca ôm lấy vai cô, sự ăn ý của hai người không cần bất kỳ lời lẽ dư thừa nào.
Mộ Tân Nhu nhất thời không kịp phản ứng, đưa mắt đánh giá Lục Vũ Phỉ, sắc mặt hơi khó coi!
“Phục vụ, gói hết đồ lại cho tôi! Chị dâu, chúng ta đi!”


Lục Vũ Phỉ vênh mặt lên, liếc Mộ Tân Nhu, trong mắt độc một vẻ khinh thường!
Cô không có ngu, cô nhìn ra được là ả này cố tình gây sự với chị dâu!
“Khoan đã!” Mộ Tân Nhu tiếp tục lên tiếng ngăn cản: “Nghiên Ca, đừng trách tôi không nể tình xưa, tôi đã ưng ý
cái áo này từ trước rồi. Hơn nữa cũng đã đặt cọc rồi, hôm nay đến đây để lấy về!”
“Liên quan gì đến tôi?”
Nghiên Ca nhìn thẳng Mộ Tân Nhu, từ thời đi học cô ta đã luôn thích cướp đồ của cô rồi, đến tận bây giờ vẫn
chứng nào tật nấy.
Nghe vậy, Mộ Tân Nhu bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa, quay sang trút giận lên người nhân viên: “Các
người làm ăn cái kiểu gì thế. Dám lấy đồ tôi đã đặt cọc ra cho người khác? Tôi phải khiếu nại các người mới được!”
Tiếng quát của Mộ Tân Nhu nhanh chóng khiến những khách hàng khác trong cửa hàng đổ dồn sự chú ý về phía
này. Nhân viên phục vụ hoảng sợ nhìn Mộ Tân Nhu, luống cuống lên tiếng, giọng nghèn nghẹn như sắp bật khóc:
“Thành thật xin lỗi chị. Tôi không biết chị đã đặt cọc trước.” “Cô không biết là xong sao? Cái áo này là mẫu giới hạn
của năm nay, hôm nay khó khăn lắm tôi mới bớt được chút thời gian đến để lấy, vậy mà các cô lại dám bán cho
người khác? Khỏi dài dòng nữa, gọi quản lý của các người ra đây!”
Mộ Tân Nhu rõ ràng định làm khó nhân viên phục vụ, Nghiên Ca nhìn cô nhân viên kia đang hai mắt đỏ ửng, đôi
tay để trước người xua xua liên tục, nhất thời không cầm lòng được.


Cô thở dài, cũng không muốn dây dưa với Mộ Tân Nhu thêm nữa: “Thôi, cô cầm lấy cái áo này đi.”
“Chị dâu?” Lục Vũ Phi nhìn Nghiên Ca bằng ánh mắt không dám tin, bữu môi, cực kỳ không vui.
Nghiên Ca xoa đầu cô ấy, quay sang nhìn nhân viên phục vụ: “Tôi nhường cái áo này lại cho cô ta vậy. Dù sao cũng chẳng phải thứ
không có thì không được!”
Cô dứt lời, sắc mặt của Mộ Tân Nhu lại càng thêm khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc