THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Chương 8

CỐ NGHIÊN CA NGU NGƯỜI LUÔN RỒI!

Giản Nghiêm chạy rất nhanh, cũng lập tức ngăn lại ánh mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp ở sau lưng.

Anh ta cũng không ngờ, người phụ nữ năm năm trước kia lại là mợ chủ của nhà họ Lục bây giờ.

Chuyện này đâu thể nói linh tinh được!

Dựa theo thân phận, bây giờ Cố Nghiên Ca là cháu dâu của Lục Lăng Nghiệp đấy.

Vai vế quá loạn!

***

Hôm sau, đầu Cố Nghiên Ca đau muốn nổ tung!

Cô ôm chăn nằm trên giường mình, vẫn luôn ở trạng thái mơ màng.

Đúng bảy rưỡi sáng, cô không làm sao nhớ nổi tối hôm qua mình đã trở về như thế nào.

Trên thảm không có dấu vết có người từng ngủ, chứng minh cả đêm qua Lục Thiếu Nhiên không về nhà.

Vậy cô... được ai tốt bụng đưa về?!

“Chị dâu, chị tỉnh chưa?”

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói hưng phấn của Lục Vũ Phỉ truyền vào tai Cố Nghiên Ca.

Cô thở dài: “Vũ Phỉ, vào đi.”

Lúc Vũ Phỉ mãi mãi luôn tràn đầy sức sống và tinh quái. Cô ấy đẩy cửa vào, đôi mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng hưng phấn và tò mò.

“Em làm gì vậy?”

Cố Nghiên Ca xoa đầu, cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu!

“Chị dâu, nói mau, chị gian díu với chú Út từ lúc nào?”

Cố Nghiên Ca: “...”

Cô ngu người luôn rồi!

Cô qua lại với Lục Lăng Nghiệp?!

Trò gì vậy?!

“Chị dâu, vẻ mặt này của chị không phải là đang nhớ lại dư vị đó chứ?”

“Vũ Phỉ, sáng sớm em đã nói bậy bạ gì vậy. Chị và chú Út hoàn toàn không quen biết!”

Lục Vũ Phỉ lập tức ra vẻ “Em biết ngay chị sẽ nói như vậy mà”, vừa xích lại gần Cố Nghiên Ca, vừa cười nói: “Chị dâu, chị đừng giả vờ nữa được không? Tôi hôm qua chị được chú Út ôm về, mặc dù khi đó đã rất nhanh chân, nhưng rất bất hạnh là đã bị em nhìn thấy.”

Cố Nghiên Ca nổi giận rồi!

“Em, nói, gì, cơ...”

Thấy khuôn mặt trắng noãn của Cố Nghiên Ca cứng đờ, lúc này Lục Vũ Phỉ mới ý thức được mình lỡ miệng.

Cô ấy lúng túng ho khan một tiếng: “À thì... chị dâu, chị... không biết sao?”

Cố Nghiên Ca chớp mắt: “Em nhìn chị giống như biết sao?”

“Ừm... không giống lắm!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Vũ Phỉ, chị nhức đầu, em đi ra ngoài trước đi!”

Bây giờ Cố Nghiên Ca cần thời gian cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện máu chó gì!

“Ồ, vậy được.”

Lục Vũ Phỉ bước một bước quay đầu lại ba lần nhìn Cố Nghiên Ca, híp mắt không ngừng tìm kiếm dấu vết nào đó trên cổ và gò má của cô.

Đương nhiên, cô ấy thật sự chỉ tò mò!

So sánh với người anh trai không đáng tin cậy của mình, cô ấy lại cảm thấy chú Út hình như xứng đôi với Cố Nghiên Ca hơn.

Được rồi, cô ấy chính là kẻ không sợ thiên hạ đại loạn như vậy đấy!

Cố Nghiên Ca một mình nằm trên giường, suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thêm loạn.

Cuối cùng, cô thở dài thật sâu, cầm lấy điện thoại, mở máy gọi điện thoại cho Lục Thiếu Nhiên.

Hồi lâu sau, đầu bên kia truyền tới giọng nói lười biếng chưa tỉnh ngủ của Lục Thiếu Nhiên: “A lô...”

“Thiếu Nhiên, giúp em một chuyện được không?”

“Ừ? Nghiên Ca? Sao thế? Chuyện gì vậy?”

Cố Nghiên Ca cắn môi, đắn đo trong chớp mắt mới quyết định: “Đặt một tấm vé máy bay đi Paris hôm nay giúp em, tiền... sau này em sẽ trả lại cho anh!”

“Chuyện này thôi?”

“Ừ, chỉ chuyện này thôi.”

“Cố Nghiên Ca, đây là ngày đầu tiên em quen biết anh sao? Đã nói đừng nhắc đến tiền rồi mà! Lát nữa anh sẽ báo thời gian cho em.”

“Được... cảm ơn anh, Thiếu Nhiên!”

Lục Thiếu Nhiên ở đầu bên kia điện thoại bất nhã ngáp một cái: “Em thôi đi, khách khí như vậy anh thật sự không quen.”

Tất nhiên, Lục Thiếu Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ cũng không nhận ra sự khác thường của Nghiên Ca.

Đợi sau khi anh ta nghe nói chuyện xảy ra với Cố Nghiên Ca ở Dạ Cung, cô đã bay tới Paris ở bên kia bờ đại dương rồi.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 8

CỐ NGHIÊN CA NGU NGƯỜI LUÔN RỒI!

Giản Nghiêm chạy rất nhanh, cũng lập tức ngăn lại ánh mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp ở sau lưng.

Anh ta cũng không ngờ, người phụ nữ năm năm trước kia lại là mợ chủ của nhà họ Lục bây giờ.

Chuyện này đâu thể nói linh tinh được!

Dựa theo thân phận, bây giờ Cố Nghiên Ca là cháu dâu của Lục Lăng Nghiệp đấy.

Vai vế quá loạn!

***

Hôm sau, đầu Cố Nghiên Ca đau muốn nổ tung!

Cô ôm chăn nằm trên giường mình, vẫn luôn ở trạng thái mơ màng.

Đúng bảy rưỡi sáng, cô không làm sao nhớ nổi tối hôm qua mình đã trở về như thế nào.

Trên thảm không có dấu vết có người từng ngủ, chứng minh cả đêm qua Lục Thiếu Nhiên không về nhà.

Vậy cô... được ai tốt bụng đưa về?!

“Chị dâu, chị tỉnh chưa?”

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói hưng phấn của Lục Vũ Phỉ truyền vào tai Cố Nghiên Ca.

Cô thở dài: “Vũ Phỉ, vào đi.”

Lúc Vũ Phỉ mãi mãi luôn tràn đầy sức sống và tinh quái. Cô ấy đẩy cửa vào, đôi mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng hưng phấn và tò mò.

“Em làm gì vậy?”

Cố Nghiên Ca xoa đầu, cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu!

“Chị dâu, nói mau, chị gian díu với chú Út từ lúc nào?”

Cố Nghiên Ca: “...”

Cô ngu người luôn rồi!

Cô qua lại với Lục Lăng Nghiệp?!

Trò gì vậy?!

“Chị dâu, vẻ mặt này của chị không phải là đang nhớ lại dư vị đó chứ?”

“Vũ Phỉ, sáng sớm em đã nói bậy bạ gì vậy. Chị và chú Út hoàn toàn không quen biết!”

Lục Vũ Phỉ lập tức ra vẻ “Em biết ngay chị sẽ nói như vậy mà”, vừa xích lại gần Cố Nghiên Ca, vừa cười nói: “Chị dâu, chị đừng giả vờ nữa được không? Tôi hôm qua chị được chú Út ôm về, mặc dù khi đó đã rất nhanh chân, nhưng rất bất hạnh là đã bị em nhìn thấy.”

Cố Nghiên Ca nổi giận rồi!

“Em, nói, gì, cơ...”

Thấy khuôn mặt trắng noãn của Cố Nghiên Ca cứng đờ, lúc này Lục Vũ Phỉ mới ý thức được mình lỡ miệng.

Cô ấy lúng túng ho khan một tiếng: “À thì... chị dâu, chị... không biết sao?”

Cố Nghiên Ca chớp mắt: “Em nhìn chị giống như biết sao?”

“Ừm... không giống lắm!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Vũ Phỉ, chị nhức đầu, em đi ra ngoài trước đi!”

Bây giờ Cố Nghiên Ca cần thời gian cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện máu chó gì!

“Ồ, vậy được.”

Lục Vũ Phỉ bước một bước quay đầu lại ba lần nhìn Cố Nghiên Ca, híp mắt không ngừng tìm kiếm dấu vết nào đó trên cổ và gò má của cô.

Đương nhiên, cô ấy thật sự chỉ tò mò!

So sánh với người anh trai không đáng tin cậy của mình, cô ấy lại cảm thấy chú Út hình như xứng đôi với Cố Nghiên Ca hơn.

Được rồi, cô ấy chính là kẻ không sợ thiên hạ đại loạn như vậy đấy!

Cố Nghiên Ca một mình nằm trên giường, suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thêm loạn.

Cuối cùng, cô thở dài thật sâu, cầm lấy điện thoại, mở máy gọi điện thoại cho Lục Thiếu Nhiên.

Hồi lâu sau, đầu bên kia truyền tới giọng nói lười biếng chưa tỉnh ngủ của Lục Thiếu Nhiên: “A lô...”

“Thiếu Nhiên, giúp em một chuyện được không?”

“Ừ? Nghiên Ca? Sao thế? Chuyện gì vậy?”

Cố Nghiên Ca cắn môi, đắn đo trong chớp mắt mới quyết định: “Đặt một tấm vé máy bay đi Paris hôm nay giúp em, tiền... sau này em sẽ trả lại cho anh!”

“Chuyện này thôi?”

“Ừ, chỉ chuyện này thôi.”

“Cố Nghiên Ca, đây là ngày đầu tiên em quen biết anh sao? Đã nói đừng nhắc đến tiền rồi mà! Lát nữa anh sẽ báo thời gian cho em.”

“Được... cảm ơn anh, Thiếu Nhiên!”

Lục Thiếu Nhiên ở đầu bên kia điện thoại bất nhã ngáp một cái: “Em thôi đi, khách khí như vậy anh thật sự không quen.”

Tất nhiên, Lục Thiếu Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ cũng không nhận ra sự khác thường của Nghiên Ca.

Đợi sau khi anh ta nghe nói chuyện xảy ra với Cố Nghiên Ca ở Dạ Cung, cô đã bay tới Paris ở bên kia bờ đại dương rồi.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Bình luận

Truyện đang đọc