THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Cho dù vừa rồi Vũ Phỉ có và phải cô ta, nhưng cũng chỉ chạm nhẹ vào vai thôi, sao có thể khiến cô ta ngã mạnh
xuống đất như thể được?
Nghiên Ca vẫn lái xe muốn đuổi theo xe của người đàn ông kia, nhưng ngày cuối tuần lưu lượng xe lưu thông xung
quanh trung tâm th1ương mại rất đông, cô chỉ có thể cố hết sức không để mất dầu chiếc xe kia.
Lúc này, Mộ Tân Nhu quả thật đang đau đớn ngồi trên 9ghế lái phụ, nhưng cũng không còn biểu cảm nghiêm
trọng như lúc trong bãi giữ xe nữa.
Cô ta ôm lấy bụng, kéo túi máu từ trong v3áy ra, ghét bỏ vứt vào trong túi nhựa dưới chân.
“Em lấy cơ thể mình ra diễn trò như thế có đáng không?”
Người đàn ông 8vừa lái xe nhìn Mộ Tân Nhu vừa bằng ánh mắt âm trầm, cất giọng chất vấn.
“Anh thì hiểu cái gì! Nếu thật sự sinh đứa trẻ này ra, tới lúc đó bị Vân Cảnh phát hiện ra thì bao cố gắng của tôi đi
tong hết.”
Người đàn ông thở dài: “Cũng chưa chắc đã là con anh…”
“Anh câm miệng! Bao lâu nay Bùi Vân Cảnh đã không thèm chạm vào tối rồi? Tôi tự rõ hơn anh. Nếu không phải
tôi lừa anh ta say rượu làm bừa, anh tưởng rằng anh ta sẽ thừa nhận đứa con này à?”
Khuôn mặt Mộ Tân Nhu nhợt nhạt, vừa rồi cô ta cố tình và vào xe của Cổ Nghiên Ca nhưng thực chất không hề bị
thương nghiêm trọng. Tuy bụng dưới của cô ta hơi đau lâm râm nhưng không hề đau đớn như trong tưởng tượng
của mọi người.
Cô ta nghĩ ngợi một lát, sau đó mở ngăn kéo ghế lái phụ lấy ra ba viên thuốc màu trắng: “Anh lái xe chậm thôi. Đi
chậm đợi lát nữa cho thuốc phát huy tác dụng đã.”
Sắc mặt người đàn ông tối đi, nhìn qua kính chiếu hậu thấy xe của Nghiên Ca bị bỏ lại rất xa, anh ta không kiếm
được vươn tay ngắn Mộ Tân Nhu: “Em nhất định phải làm thế sao? Đây là con của chúng ta.”
“Bỏ ra! Anh đừng quên, nếu tôi không thể đứng vững ở nhà họ Bùi thì mọi thứ anh có hôm nay sẽ tan thành mây
khói.”
Mộ Tân Nhu gạt tay người đàn ông ra, chẳng hề do dự mà uống hết cả ba viên thuốc phá thai.
Cô ta không có nhiều thời gian như thế, bây giờ đứa con trong bụng cô ta sắp ba tháng tuổi rồi, nếu còn không phá
đi e rằng sau này cô ta càng phải chịu đau đớn nhiều hơn nữa.
Cô ta đã tham khảo ý kiến bác sĩ từ lâu nên biết nếu trong vòng ba tháng đầu bị sẩy thai cho dù dùng biện pháp


nạo thai cũng sẽ không gây ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng nếu để cải thai càng lớn, thời gian càng dài thì sẽ phải
dùng biện pháp sinh non mới phá thai được.
Vừa hay hôm nay Mộ Tân Nhu gặp được Cố Nghiên Ca, cho nên cô ta mới quyết định lôi cô ra làm bia đỡ đạn. Mọi
kế hoạch đều hoàn hảo như thế, tuy cô ta phải phá bỏ một đứa con nhưng cảm xúc của cô ta lại cực kỳ vui vẻ.
Một mũi tên trúng hai đích.
Sau này cô ta vẫn còn có nhiều cơ hội có con, còn lần này… cô ta chỉ có thể làm như vậy.
“Tân Nhu, anh…”
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn Mộ Tân Nhu nuốt ba viên thuốc phá thai khẩn cấp, anh ta chẳng còn cách nào khác
chỉ đành giảm tốc độ xe.
Nghiên Ca lái xe rất nhanh, chiếc xe phía trước không biết tại sao lại giảm tốc độ đi chậm lại. Cô thình lình đạp
chân ga, đổi lần chạy ngang hàng với chiếc xe chở Mộ Tân Nhu.
Cô hạ cửa kính ghế lái phụ, nhìn sang tấm kính trong suốt đối diện, Mộ Tân Nhu vẫn đau đớn ôm bụng ngồi ở ghế
lái phụ, còn người đàn ông kia cũng liếc mắt nhìn cô ta. Nghiên Ca ẩn còi xe, cửa sổ chiếc xe đổi diện mới hạ xuống,
cô hét lên: “Đi đến bệnh viện Khải Trạch ở phía trước kia! Mau lên!”
Một mạng người không phải chuyện đơn giản.
Cho dù cô có ghét Mộ Tân Nhu nhiều đến đầu, nhưng cũng là người làm mẹ, cô biết đứa trẻ có ý nghĩa lớn thế nào.
Người đàn ông ngồi trong xe gật đầu, kéo kính xe lên, nhưng tốc độ xe của anh ta vẫn không vượt quá 112km.
Hai mươi phút sau, hai chiếc xe nối đuôi nhau đến bệnh viện Khải Trạch. Mộ Tân Nhu được đưa ngay vào phòng
cấp cứu.
Nghiên Ca có dự cảm cực kỳ xấu vì khi đưa được Mộ Tân Nhu đến bệnh viện, sắc mặt cô ta đã trắng bệch như tờ
giấy, hơn nữa còn đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lục Vũ Phỉ vẫn hoảng sợ đi theo bên cạnh Nghiên Ca, đôi mắt của cô ấy tràn ngập sợ hãi. Cô ấy vẫn luôn cho rằng
là mình đã làm hại con của Mộ Tân Nhu, nên chịu đả kích rất lớn.
“Vũ Phỉ, sẽ không sao đâu. Em đừng lo!”
Nghiên Ca cố giữ cho mình thật bình tĩnh, ngồi cạnh Vũ Phỉ bên ngoài phòng cấp cứu. Vẻ mặt của cô cũng vô cùng
nặng nề.
Người đàn ông đưa Mộ Tân Nhu đến viện vẫn luôn đợi ngoài cửa, anh ta dựa bên tường thi thoảng lại thở dài.
Nửa tiếng sau, người nhà họ Bùi cũng kịp chạy tới. Bùi Vân Cảnh vội vã đi phía trước, lúc thấy Nghiên Ca, trong
đáy mắt anh ta lại như có niềm vui: “Nghiên Ca?”
Anh ta không biết tại sao Nghiên Ca lại xuất hiện ở đây.


Nhìn thấy Bùi Vân Cảnh, Nghiên Ca thấy rất áy náy, cô đứng dậy thở dài. Người đàn ông bên cạnh cũng đi tới, nói:
“Anh là người nhà của cô gái mang thai kia à? Vừa rồi cô ấy nói với tôi là bị hai người này hại
sẩy thai.”
“Mày là đồ hồ ly tinh, lại là mày!”


Mẹ Bùi Vân Cảnh từ sau lưng anh ta tiến lên phía trước, bà ta chỉ vào mặt Nghiên Ca quát mắng.
“Mẹ, mẹ đừng vội kích động.” Bùi Vân Cảnh càn mẹ mình lại, quay qua nhìn Nghiên Ca: “Nghiên Ca, có chuyện gì vậy em?”
“Tinh!”
Đúng lúc ấy, đèn phẫu thuật vụt tắt, cánh cửa phòng cấp cứumở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc