THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Anh như vậy trông vô cùng ngang ngược, cặp mắt lạnh lùng cũng thoáng hiện lên tia sáng khó hiểu. Trái tim nhỏ bé của Nghiên Ca đập rộn lên không ngừng.


Lục Lăng Nghiệp thế này đúng là muốn dụ dỗ người ta phạm tội!


Chẳng trách có nhiều phụ nữ theo đuổi như vậy, bởi toàn thân anh đều ưu việt!


Nghiên Ca vừa oán thầm, vừa ép mình phải nghiêm túc lái xe.


Khu biệt thự Cẩm Lý nằm ở dưới chân núi Hoa Sơn của thành phố G.


Xung quanh không khí trong lành, phong cảnh tươi đẹp, cảnh sắc non nước hữu tình mang nét riêng của khu biệt thự này. Đây là khu biệt thự độc lập được thiết kế vô cùng cao cấp, tọa lạc ở khu vực tấc đất tấc vàng có giá trị không hề rẻ, chỉ có người giàu có, có tiền có quyền mới có thể ở được.


Nghiên Ca dừng xe ở trước của một tòa biệt thự theo lời chỉ dẫn của chú Út.


Cô nhìn sang bên, tập trung: “Chú Út, đến rồi.”


Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng lên, anh vẫn nhìn Nghiên Ca bằng ánh mắt sâu thẳm như thường, nhưng rõ ràng đã tối hơn mọi hôm.


Anh đẩy cửa xuống xe, Nghiên Ca theo sát phía sau.


Trước cửa biệt thự, họ vừa mới đẩy cửa hàng rào nhỏ bên ngoài ra, cửa lớn đã có tiếng gọi với ra: “Tam gia, cậu về rồi à!”


Nghiên Ca giật mình, thấy ánh đèn mờ ảo của hành lang chiếu xuống nền đá cẩm thạch, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề cũng kinh ngạc nhìn Nghiên Ca.


“Thím Lý, thêm về trước đi!”


“À à, được, Tam gia.”


Thím Lý lui ra nhưng đôi mắt vẫn tò mò đánh giá Nghiên Ca.


Dù sao bà làm việc trong biệt thự lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng nhìn thấy Tam gia đưa cô gái nào về đây.


Lục Lăng Nghiệp ôm vai Nghiên Ca đi vào, thím Lý cũng nhanh chóng rời khỏi biệt thự.


Trong phòng khách rộng lớn sáng ngời, Nghiên Ca đánh giá bố cục gian phòng. Nơi này cũng lấy gam màu lạnh đen trắng làm chủ đạo giống phòng làm việc của anh, không có đồ trang trí dư thừa, đơn giản quá mức.


Cô đỡ Lục Lăng Nghiệp ngồi lên trên ghế sofa, rót một cốc nước đưa cho anh, sau đó cúi đầu ngồi ở bên cạnh anh không nói lời nào.


Bầu không khí mơ hồ lại lắng đọng, Nghiên Ca muốn mở lời nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu. Hai người cứ ngồi im lặng như vậy, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.


Lục Lăng Nghiệp cầm cốc nước, ngồi đó không nhúc nhích, đôi mắt anh tập trung nhìn Nghiên Ca không chớp. Anh cứ nhìn cô như vậy, đắm đuối mong ngóng như “hòn vọng thể”, giống như muốn nhìn đến khi trời cùng đất tận.


Tách” một tiếng, anh bật lửa châm một điếu thuốc.


Nghiên Ca ngước mắt, ngắm gương mặt lạnh lùng của anh trong làn khói mờ mịt, đột nhiên có thứ tình cảm không thể nói rõ thành lời sinh sôi trong lòng cô.


“Chú Út, muộn rồi, tôi về trước.” “ở lại, với tôi!”


Lục Lăng Nghiệp dùng giọng điệu không có sự thỏa hiệp, dọa Nghiên Ca thở gấp. Cô đảo mắt vài vòng: “Chú Út, chú uống say rồi.”


“Không hề!”


Anh nghiêm túc nói ra hai chữ cứng nhắc, Nghiên Ca buồn cười: “Từ trước đến nay người say luôn không thừa nhận mình uống say!” Dưới ánh đèn chói mắt, khuôn mặt nhỏ của Nghiên Ca mịn màng như sứ trắng, đôi môi hồng hào còn nở nụ cười ngọt ngào.


Cô ngồi bên cạnh anh, mùi hương cơ thể thoang thoảng bay vào mũi, dễ dàng tra tấn sự tỉnh táo của Lục Lăng Nghiệp đến cực hạn.


Anh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng mình.


Cảm nhận được người phụ nữ nhỏ trong ngực mình cứng đơ, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô: “Ở bên anh, anh không đòi hỏi thêm gì nữa!”


Chú Út nói là giữ lời, một đêm này thật sự không hề xảy ra chuyện gì.


Nghiên Ca đầu trang giữa lý trí và tình cảm một lát, cuối cùng cô vẫn lựa chọn về sau.


Lục Lăng Nghiệp thế này khiến cô hơi đau lòng, hơi không nỡ. Hiếm khi thấy anh có một mặt trẻ con như vậy.


Khác với lúc trước ở thành phố B, khi đó họ đều mang tâm lý phòng bị, có nhiều chuyện không nói được cũng không làm được.


Nhưng lần này, không hiểu sao Nghiên Ca cảm thấy chủ Út dường như đang có tâm sự trong lòng.


Anh còn uống say hơn cả lần trước, ánh mắt say khướt luôn nhìn cô với sự lưu luyến sâu sắc. Mơ màng có một cảm giác không thể nói thành lời, cho nên Nghiên Ca lựa chọn ở lại.


Cô không biết cuối cùng mình đã ngủ thiếp đi trong lòng Lục Lăng Nghiệp như thế nào. Mà người chủ Út ấy ôm cơ thể mềm mại của cô, cúi đầu cùng anh em đang dâng trào của mình, mở mắt đến khi trời sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc