THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Năm đó khi chưa giải ngũ, Lục Lăng Nghiệp thân là đội trưởng của đội Thủy quân lục chiến, dẫn dắt họ đấu trí đầu dùng với “Nòng Nọc”. Trong nhiều trận tác chiến tinh nhuệ, tổ chức “Nòng Nọc” bị thiệt hại nặng nề.


Những điều này đương nhiên là bí mật đội Thủy quân lục chiến không thể nói với người khác.


Bây giờ, dù anh đã giải ngũ xông pha thương trường, nhưng người của “Nòng Nọc” cũng không phải hạng người lương thiện gì.


Không thống nhất tác chiến cùng đội Thủy quân lục chiến, nếu họ muốn đối phó với Lục lão đại, e rằng sẽ dễ dàng hơn lúc trước rất nhiều. Dưới tòa nhà dành cho khách quý, trong vườn hoa tươi rực rỡ, Nghiên Ca và Yến Thất khoác tay nhau tản bộ. “Nghiên Ca, chị và Lục lão đại ở bên nhau bao lâu rồi?” “Chúng… Chúng tôi không hề..”


Nghiên Ca cân nhắc, do dự, không biết nên giải thích mối quan hệ của mình và Lục Lăng Nghiệp như thế nào.


Nói không ở bên nhau, có lẽ anh đã giới thiệu với mọi người rằng cô là người của anh rồi, nhưng nếu nói hai người ở bên nhau, thân phận của bọn họ lại không được danh chính ngôn thuận.


“Ôi chao, chị đừng ngại, bọn em đã biết từ lâu rồi. Đừng nói gì mà chị là vợ của Lục Thiếu Nhiên, bọn em đã biết xu hướng tình dục của tên đó từ tám trăm năm trước rồi!”


Nghiên Ca há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Yến Thất.


Cô thở dài một tiếng, không biết nên giải thích thể nào,


“Chị than thở cái gì? Chẳng lẽ Lục lão đại không thỏa mãn chị sao?”


Yến Thất cũng sống trong quân đội, cho nên nói chuyện hoàn toàn không chút kiêng dè gì.


Câu này thật sự làm khó Nghiên Ca rồi.


Khuôn mặt xinh đẹp như mùa xuân của cô lập tức đỏ bừng, cười đánh Yến Thất một cái: “Cô đừng nói bậy, chúng tôi vẫn chưa tới mức đó!” “Gì chứ? Chậc chậc chậc, người phụ nữ mình yêu ngày ngày lượn lờ trước mặt, không ngờ Lục lão đại vẫn có thể ngồi ôm chị mà lòng không loạn? Trời ạ, em sắp nghi ngờ có phải anh ấy bất lực rồi không nữa!


Nghiên Ca: “…”


Nửa giờ sau, hai người cười cười nói nói đi một vòng khu nghỉ dưỡng.


Lúc này, hai người Nghiên Ca ngồi trong chòi nghỉ mát cách của khu nghỉ dưỡng không xa, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào.


Hai người nhìn đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một chiếc BMW đỗ trước cửa, một nam một nữa đang tranh cãi với nhân viên của Khu nghỉ dưỡng.


Yến Thất nhíu mày, không vui hừ lạnh: “Chạy BMW đã xem mình là nhân vật lớn rồi à! Bây giờ khu nghỉ dưỡng đã bị chúng ta bao trọn rồi, hai người này đúng là không có mắt nhìn!”


Nghiên Ca chợt hiểu ra, chẳng trách lúc trước cô cứ cảm thấy người qua lại trong khu nghỉ dưỡng rất ít.


“Đi… đi qua đó xem thử”


Yến Thất lại nổi máu hóng chuyện, Nghiên Ca chưa kịp kéo cô ấy lại thì cô ấy đã đứng dậy sải bước đi nhanh tới đó.


Đến gần, Nghiên Ca cũng nghe thấy rõ tiếng quát tháo của cô gái kia: “Tại sao không cho chúng tôi đi vào? Khu nghỉ dưỡng cũng đều phải do anh mở. Hôm nay khó khăn làm chúng tôi mới đến đây, anh nói không mở cửa là không mở cửa à?”


“Xin lỗi cô, hôm nay khu nghỉ dưỡng tạm thời đóng cửa một ngày, xin lỗi!” “Vậy sao được! Các người đóng cửa tạm thời mà lại không thông báo. Chúng tôi đến đây từ xa, chẳng lẽ cứ thể trở về sao?” “Thưa cô, xin lỗi, tôi cũng bất lực, chúng tôi.”


“Anh câm miệng!” Cô gái nói chuyện bằng giọng điệu ngạo mạn hiếp người: “Gọi Giám đốc hoặc ông chủ của các người ra đây. Tôi không tin trong khu nghỉ dưỡng này không có ai cả, tại sao không cho chúng tôi đi vào!”


“Này, không cho vào chắc chắn là có lý do rồi! La lối om sòm như thể có tác dụng gì?” Yến Thất xuất thân quân nhân, trong nhà từ trên xuống dưới đều là người theo nghiệp quân đội, tính cách chính trực đã ăn sâu vào máu, cô ấy ghét loại người bắt nạt kẻ yếu thế này nhất.


Nghiên Ca và Yến Thất sóng vai đi tới, lúc đứng gần cửa, sắc mặt Nghiên Ca thoáng cứng đờ, sau đó cô mỉm cười lắc đầu.


“Sao thế?” Yến Thất thầy thể thì hỏi cô.


Nghiên Ca nhướng mày, nhìn hai bóng người quen thuộc trước xe: “Không ngờ lại là người quen!”


Yến Thất mất tự nhiên sờ đầu: “Hả? Chị quen sao. Vậy những lời em nói khi nãy…”


“Không sao, chỉ là có quen mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc