THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Cô ấy gọi chú Út là gì cơ?


Thủ trưởng á?


“Báo cáo Thủ trưởng!” Yến Thất đang đi đều ra khỏi phòng khách, lại quay người chào quân lễ!


“Nói!”


Ảnh mắt Yến Thất chứa đầy sự trêu chọc và tinh ranh: “Thủ trưởng, lần sau nếu Thủ trưởng muốn đuổi em đi để ở một mình với cô Cố thì cứ nói thẳng là được! Báo cáo hết!”


Dứt lời, Yến Thất giơ tay chạy chậm rời khỏi phòng khách.


Mặt Nghiên Ca lúc này đã như thiêu như đốt. Lục Lăng Nghiệp nặng nề hít sâu một hơi, hơi híp mắt lại, lời nói sâu xa nhìn Nghiên Ca: “Hôn vào đâu rồi?” “Hả?” Khuôn mặt Nghiên Ca cứng đờ, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Đâu có hồn vào đâu đầu. Thật là.”


Cô nói với vẻ hơi oán trách, Lục Lăng Nghiệp nghe lại như nũng nịu.


Khóe môi lạnh lùng của anh hơi nhếch lên, anh bỗng nhiên đứng dậy, Nghiên Ca còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi vào phòng ngủ.


Cửa phòng đóng lại, chú Út trở tay xoay người, đặt Nghiên Ca lên cánh cửa.


Sức lực không mạnh lắm, nhưng lại quyến rũ chết người.


Nghiên Ca ngẩng lên nhìn đôi mắt sâu thẳm nghiêm túc của Lục Lăng Nghiệp, đôi mắt chớp chớp: “Chú Út, chú muốn… Ưm!”


Nụ hôn của anh rơi xuống, môi mỏng chiếm lấy miệng nhỏ mềm mại của Nghiên Ca, triền miên quấn quýt, mang theo tình cảm nồng nàn.


Lần này, anh đã dịu dàng hơn lần trước nhiều.


Mùi thuốc lá thoang thoảng theo sự xâm nhập truyền đến, trên người, trong miệng cô tất cả đều là hương vị của anh.


Anh dịu dàng kéo Nghiên Ca vào lòng, kề sát gần bên, một tay anh đỡ lấy gáy cô, không ngừng hôn sâu. Bầu không khí bỗng trở nên khô nóng, nụ hôn nồng nhiệt khiến người ta mê đắm.


Cho đến khi Nghiên Ca không thở được nữa, hai tay đánh lên người Lục Lăng Nghiệp, anh mới không nỡ mà buông cô ra. Hai người cùng trán vào nhau, hơi thở gấp gáp phả vào mặt đối phương. Lục Lăng Nghiệp củi xuống, ngón cái lau nhẹ cánh môi Nghiên Ca: “Chỗ này, chỉ có tôi mới có thể hôn.” Nghiên Ca đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh ánh nước, khẽ mím môi, lại không cẩn thận khẽ hôn lên lòng bàn tay anh. “Bé con, quyến rũ tôi à? Hả?”


Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp khàn hơn, giọng điệu trầm thấp mê người lại mang theo sự nguy hiểm. “Không không không, chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Nghiên Ca vội vàng kéo tay anh xuống, liên tục lắc đầu giải thích.


Xấu hổ quá!


“Tôi thích ngoài ý muốn như vậy!”


Lục Lăng Nghiệp vừa nói ra lời âu yếm, Nghiên Ca lập tức trợn to mắt.


Trên mặt anh hiện lên ý cười khó tả, trước vẻ mặt kinh ngạc của Nghiên Ca, anh nghiêng người hôn lên miệng nhỏ của cô.


“Mọi người trong nhà có làm khó em không?”


Lục Lăng Nghiệp kéo Nghiên Ca ngồi xuống ghế sofa cạnh giường, nắm bàn tay mềm mại không xương của cô mà hỏi thăm.


Nghiên Ca cười lắc đầu: “Không! Ông nội giúp em, Thiếu Nhiên cũng bảo vệ em.”


“Ừ Nó bảo vệ em là chuyện đương nhiên.”


Nghiên Ca muốn cười mà lại không dám, cô thấy dáng vẻ ghen tuông này của chủ Út rất đáng yêu.


“Cốc cốc.”


Hai tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra: “Thủ trưởng, bố anh đến, mau chuồn thôi!”


Yến Thất đứng ở cửa ra vào, giọng nói gấp gáp thông báo một câu, Nghiên Ca lập tức căng thẳng nhìn Lục Lăng Nghiệp. “Bình tĩnh ứng phó, mọi chuyện đã có tôi!”


Lục Lăng Nghiệp nhéo nhéo khuôn mặt Nghiên Ca, sau đó đi thẳng đến cửa sổ.


Cô giật mình, vô thức gọi nhỏ: “Chú Út, cửa này…” “Cửa sổ cũng vậy thôi.”


Cứ như vậy, Nghiên Ca tận mắt nhìn Lục Lăng Lăng nhanh nhẹn leo lên cửa sổ, động tác liền mạch, cơ thể thoáng cái đã biến mất khỏi khung cửa sổ. Cô kinh ngạc muốn chạy qua, nhưng cửa phòng đã bị Yến Thất mở ra, giọng nói nghiêm trang của cô ấy truyền đến: “Chào lão Thủ trưởng!” Ông cụ Lục chống gậy bình tĩnh bước từng bước vào phòng, ông cụ đứng ở cửa liếc nhìn Yến Thất: “Cháu là…” “Lão Thủ trưởng, bố cháu là Yến Hồng Sơn!” Ông cụ Lục giật mình: “Hóa ra là con gái nhà họ Yến, đến đây lúc nào đó?”


“Thưa lão Thủ trưởng, vừa tới ạ!”


Ông cụ Lục cười hiền hòa: “Đừng gọi lão Thủ trưởng nữa, gọi bác Lục là được rồi.”


Yến Thất củi chào: “Vâng, bác Lục lão Thủ trưởng!”


Ông cụ Lục: “..” Trong phòng, Nghiên Ca chỉnh lại đầu tóc, xoa xoa miệng, nghe Yến Thất và ông cụ Lục nói chuyện một lúc mới đi ra mở cửa: “Ông nội, sao ông lại lên đây ạ? Ông đi đúng không tiện, phải gọi chảy xuống chứ


a.”


Ông cụ Lục cười đi vào: “Già rồi, nhân lúc còn đi được thì đương nhiên muốn đi nhiều một chút. Thiếu Nhiên đâu rồi?”


Vào phòng ngủ, ông cụ Lục nhìn bốn phía, kết quả lại không thấy bóng dáng Lục Thiếu Nhiên đâu cả, sắc mặt lập tức không vui.


Đôi mắt lấp lánh của Nghiên Ca thoảng sáng lên: “À, Thiếu Nhiên vừa đi mua đồ giúp cháu.”


Nghe vậy, ông cụ Lục có vẻ hài lòng gật đầu: “Thằng nhóc thổi này, cuối cùng cũng biết làm chuyện con người!” Nghiên Ca dở khóc dở cười nhìn ông cụ Lục: “Ông nội, ông tìm Thiếu Nhiên ạ? Hay là cháu gọi điện thoại cho anh ấy nhé!”


“Không cần! Đúng lúc nó không có ở đây, ông đến tìm cháu.”


Nghe vậy, Nghiên Ca thần kinh ngạc, sau khi mời ông cụ Lục ngồi xuống, ánh mắt cô sáng lấp lánh chờ ông mở miệng.


“Nghiên Ca à, tính ra cháu cũng đến nhà họ Lục được một thời gian rồi nhỉ.” “Đúng vậy, ông nội. Hơn nửa năm rồi ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc