THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Sau khi ăn lẩu thỏa mãn, Nghiên Ca về phòng ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ mất.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy trên lưng mình có một đôi tay vỗ 3về, khóe môi cũng bị hôn một cái. Cô khẽ “m”
một cái, trở mình, tiếp tục ngủ.
Trong mơ, cô mơ thấy vòng eo của mình béo lên hai vòng, chủ 1Út không ôm nổi luôn.
Trong phòng sạch, sau khi Nghiên Ca đã ngủ, Lục Lăng Nghiệp mới thay áo ngủ, mở cửa sổ ra, châm một điếu
thuốc, đứng9 cạnh cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài.
Một điếu thuốc cháy hết, anh thuận tay lấy điện thoại, ấn gọi cho một số máy lạ, sau đó để bên tai. 3“Tra cho tôi bản
ghi âm cuộc trò chuyện của một số điện thoại. Số điện thoại đã gửi cho cậu rồi đó.”
Dứt lời, anh lạnh lùng cúp máy, đứng 8ở cạnh cửa sổ, ánh mắt nặng nề nghiêm nghị.
Yêu anh?!
Moa moa?!
Lúc thấy Nghiên Ca dịu dàng nói mấy câu với điện thoại, nếu không có sự bình tĩnh đáng kiêu ngạo này, chỉ sợ anh
đã sớm không nhẫn nhịn được đến tận bây giờ rồi. Cô gái nhỏ kia dám nói mấy lời lả lơi vui đùa với người khác
như vậy, vậy thì anh muốn nhìn xem đó là tên đáng ghét nào.
***
Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau, Nghiên Ca vừa mở mắt ra thì khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Lục Lăng
Nghiệp đã ở ngay trước mặt.
Cô chớp chớp đôi mắt mơ màng, giọng nói hơi khàn khàn quyến rũ: “Chú Út… chào buổi sáng!”
Lại một đêm chung chăn chung gối, vậy mà cô lại vẫn không hề phát hiện.
Có đôi lúc, Nghiên Ca không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là chú Út quả bình tĩnh hay là trong lòng tôn trọng cô đây.
Bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, ngoài lần trước tay anh khám phá ngực cô ra một chút ra, thì không có bất cứ
hành động vượt quá giới hạn nào cả.
Việc này cũng làm cô rất vui.


Cô không phải một người phụ nữ vô tâm, có người đàn ông ưu tú như vậy ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước
mắt, cô sớm đã động lòng rồi. Nhưng mà cô rất sợ, thậm chí còn có bóng ma trong lòng đối với chuyện ấy.
Nghiên Ca mơ hồ nghi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lăng Nghiệp bên cạnh.
“Nghĩ gì vậy?”
Lục Lăng Nghiệp đưa tay nhéo cằm cô, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn
mặt tuấn tú của anh, sáng ngời rực rỡ như mạ lên một lớp ánh vàng.
Nghiên Ca nở nụ cười: “Không có gì!”
Lục Lăng Nghiệp hơi mỉm cười, không nói hai lời xốc chăn xuống giường: “Dậy đi. Lát nữa phải ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Nghiên Ca ôm chăn làm ổ trên giường, giọng điệu như làm nũng.
“Xem kịch hay!”
Lục Lăng Nghiệp nói đơn giản nhưng lại làm Nghiên Ca mơ hồ.
Mới có bảy giờ sáng thì xem kịch gi?
Kinh Kịch? Bình kịch? Hay là Kịch Quảng Đông? “Chú Út… không đi có được không? Cái giường nó níu kéo em,
em không nỡ đi.” Nghiên Ca kéo chăn trùm kín đầu, gào khóc kêu loạn với bóng dáng Lục Lăng Nghiệp. “Chắc
chắn không đi?”
Anh đi rồi lại quay lại, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm, một tay xốc chăn lên, nhấc cả người Nghiên Ca ôm vào lòng.
Nghiên Ca tim đập thình thịch, cả người nằm ở gọn lòng anh, khuôn mặt lập tức đỏ lên. “Sao anh lại không mặc đồ
vậy?”
Nghiên Ca giãy giụa, muốn đẩy anh ra, nhưng vừa chạm vào cơ ngực mạnh mẽ của anh lập tức rụt tay về.
Đáy mắt Lục Lăng Nghiệp sáng lên, thuận thế ôm cô ngã xuống giường lớn: “Nếu đã không muốn đi thì làm chút
chuyện yêu đương đi.”
“Em đi, em đi! Chủ Út, em đi!”


Nghiên Ca sợ tới mức trốn thẳng về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
Cải con người này! Xấu xa quá đi!
“Ngoan! Thay quần áo đi!” Lục Lăng Nghiệp không trêu cô nữa, ôm thắt lưng cô ngồi dậy, thuận tiện hôn lên trán cô một cái rồi rời
đi giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nhìn bóng dáng của anh, Nghiên Ca hoàng hốt xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình, lẩm bẩm trong miệng: “Không chịu nổi nữa
rồi. Anh đột nhiên lại dịu dàng như vậy, không biết có âm mưu gì nữa đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc