THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Cô lại quên mất chuyện lúc trước cô mượn tiền rồi.


Thế nhưng…


Anh có cần phải độc ác như vậy không?


Đến cả cơ hội thương lượng cũng không có, xem ra đã quyết tâm muốn cô phải tăng ca! Nghiên Ca nghiến răng, khóe mắt cay cay.


Cô biết vừa rồi chỉ là vì kích động nên mới không lựa lời như vậy.


Nhưng mặt khác cô cũng thực sự muốn làm chút gì đó cho Thiếu Nhiên thôi mà.


Đáng tiếc, còn chưa kịp hành động đã bị bóp chết từ trong trứng nước.


Nghiên Ca hít một hơi, không nói thêm gì nữa, đưa hai tay ôm lấy xấp tài liệu dày cộp kia vào lòng rồi quay người đi ra.


Thôi thì thôi vậy!


Trủ dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu!


Lục Lăng Nghiệp độc ác kia đúng là một người dạ thú!


Nghiên Ca đi rồi, nhưng sắc mặt của Lục Lăng Nghiệp cũng không hề tốt hơn.


Anh thở dài, bực bội day day huyệt Thái Dương của mình.


Ngay sau đó, anh cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc: “Sáu giờ, đến công ty!”


đầu dây bên kia, Giản Nghiêm vô cùng ngạc nhiên: “Đại ca? Có chuyện gì vậy?”


Cậu ta nhớ chiều nay Tổng Giám đốc rõ ràng đã nói rằng tối nay không cần cậu ta chờ lệnh kia mà?


“Bớt nói nhảm đi!”


Lục Lăng Nghiệp không giải thích gì thêm mà cúp máy luôn


Giản Nghiêm cầm điện thoại di động mà khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy hình như hôm nay tâm trạng của Tổng Giám đốc nhà bọn họ không tốt lắm!


Cậu ta lại là bia đỡ đạn rồi!


Đúng là đau đớn không nói lên lời!


***


Trở lại bàn làm việc, Nghiên Ca do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lục Thiếu Nhiên.


đầu bên kia, sau khi nghe cô nói xong, biểu hiện Lục Thiếu Nhiên như sắp sụp đổ: “Vợ à, em nói thật sao?”


“Ừm!”


“Thế này đi, để anh gọi điện thoại cho chú Út, tối nay anh cũng cần em mà, mấy chuyện tăng ca này để cho người khác làm không phải là xong rồi sao?”


Nghiên Ca thở dài: “Thiếu Nhiên, đây cũng là công việc của em. Anh yên tâm, em sẽ cố gắng đến sớm.” “Vậy… được rồi!”


Để điện thoại xuống, Nghiên Ca cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.


Cô không thể hiểu được, Lục Lăng Nghiệp trồng chẳng giống như là một người bụng dạ hẹp hòi tí nào.


Thế nhưng tại sau khi trở về từ thành phố B, anh tựa như biển thành người khác.


Không phải là cô từ chối anh ấy thôi sao!


Có nhất thiết phải nhỏ mọn như vậy không?


Nghiên Ca tức nghẹn lòng, nhưng chỉ có thể cố nín nhịn để tiếp tục làm việc.


Cuộc đời đúng là lắm trái ngang!


***


Đúng sáu giờ.


“Cố Nghiên Ca, em đi theo tôi!”


Đột nhiên, Lục Lăng Nghiệp ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua bàn của Nghiên Ca rồi ném lại cho cô một câu.


Nghiên Ca kinh ngạc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, trong lòng hơi khó hiểu…


“Đi đâu vậy?”


Nghiên Ca gọi với theo, Lục Lăng Nghiệp hơi dừng bước chân: “Ngay và luôn!”


Nếu không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ Nghiên Ca lại không nhịn được truy hỏi nguyên nhân.


Nhưng may mà cô đã nhìn thấu, bây giờ Lục Lăng Nghiệp đang cố ý chơi cô. Thôi cũng đành!


Mặc kệ đi đầu, tối nay cô chỉ cần cam chịu số phận là được.

Bình luận

Truyện đang đọc