THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Điều này hoàn toàn khác với những gì cô dự đoán.


Lục Lăng Nghiệp, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Nghiên Ca đứng ở cửa khách sạn Hàn Cung, nhìn chiếc xe Rolls-Royce vừa mới đi khỏi, một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. “Vợ à, sao em đến sớm vậy.”


Nghe giọng nói của Lục Thiếu Nhiên, Nghiên Ca quay đầu lại, trong chốc lát, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, khiến người ta chẳng thể mở nổi mắt. Ngay lập tức, các phóng viên bên ngoài khách sạn Hàn Cung vội vàng đổ xô đến chỗ họ!


“Cậu Lục, cậu Lục, xin hỏi vị này chính là cô Cố Nghiên Ca phải không?” “Cô Cố Nghiên Ca, xin hỏi cô có quan điểm thế nào về mối quan hệ của cậu Lục và Quý Thần?”


Vô số phóng viên kéo đến vây lấy Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên.


Đối với người vợ thần bí của cậu Lục, các phóng viên ở đây không thể nào không chớp lấy thời cơ, lượm nhặt chút tin tức


Đôi môi đỏ mọng của Nghiên Ca hơi mấp máy, cô vô cùng kinh ngạc trước thể tấn công như vũ bão của những người này nên nhất thời quên cả phản ứng.


Còn cậu Lục thì tươi cười nhìn đám phóng viên, anh ôm lấy eo Nghiên Ca lách người qua đám đông, nhanh chóng bước vào khách sạn Hàn Cung.


Bên kia, chiếc xe Rolls-Royce vừa đi đã trở lại, cửa sổ xe hé ra một khoảng, để lộ một đôi mắt lạnh lùng đến kinh người.


Vị trí lái xe, Giản Nghiêm cẩn thận từng li từng tí liếc một cái: “Đại ca, chúng ta… đi về chứ ạ? !” “Bảo Lê Thượng Tuyển sắp xếp phóng viên, nhất định phải để người của anh ta chụp được cảnh Thiếu Nhiên và Quý Thần cùng một khung hình!”


Giản Nghiêm kinh sợ: “Đại ca, vậy tôi sẽ làm ngay!”


Đúng là một con hồ ly bụng dạ đen tối!


Cậu ta chưa từng nghĩ Tổng Giám đốc lại có thể vì Nghiên Ca mà không tiếc ra tay với cậu Lục.


Chậc chậc chậc!


Chỉ có thể nói cậu Lục quá xui xẻo, ai bảo cậu cưới người mà Tổng Giám đốc nhìn trúng chứ.


Cậu Lục, cậu tự cầu phúc cho mình đi!


***


Tầng hai của Hàn Cung, Lục Thiếu Nhiên dẫn Nghiên Ca đến một phòng nghỉ khác, lấy ra chiếc váy dạ hội đã chuẩn bị từ trước, đưa cô như vật quý.


“Bà xã à, anh đặc biệt cho người sang Italia đặt cho em đấy, có đẹp không?”


Nghiên Ca nhíu mày nhìn chiếc váy dạ hội mà Lục Thiếu Nhiên đang cầm trong tay. Một bộ váy màu khói thanh nhã không nhiễm bụi trần, tơ lụa cầm trên tay anh mềm mại như nước.


“Có cần phải khoa trương như vậy không?”


Nghiên Ca tặc lưỡi, nhưng Lục Thiếu Nhiên đã đưa chiếc váy dạ hội vào tay cô: “Em xem, nói thế nào thì em cũng là vợ của Lục Thiếu Nhiên, em có thấy là bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên, nhà báo đợi để chụp ảnh em không. Hôm nay, phải để bọn họ chụp cho thỏa thích, vừa hay có thể khiến ông cụ ở nhà yên tâm.”


Nghiên Ca thở dài một tiếng, nhận lấy chiếc váy, không nói gì đi vào trong phòng thay đồ.


Mười phút sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Nghiên Ca lặng lẽ đi ra.


Ngọn đèn pha lê chói lọi trong phòng khách tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc chiếu lên người Nghiên Ca, mọi thứ đều trở nên hư ảo lạ thường.


Nghiên Ca rất xinh đẹp, trong thuần khiết lại có nét quyến rũ, đôi mắt to long lanh, trong veo và cuốn hút. Cô cao một mét bảy hai, vừa đẹp để mặc chiếc váy dạ hội dài này.


Chiếc váy màu khói ôm lấy dáng người thướt tha quyến rũ của cô, để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tôn lên chiếc eo nhỏ. Cô như một đóa hoa bách hợp tỏa hương thơm thoang thoảng cuốn người.


Gương mặt của cô không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt là mái tóc dài buông xõa bồng bềnh sau lưng đẹp không sao tả xiết.


Lục Thiếu Nhiên xoa xoa hai tay, đứng ngắm cô đến hơi ngẩn ra, anh ấy cười cười nói: “Bà xã, em thật xinh đẹp!”


“Ôi, anh nói như vậy không sợ Quý Thần nghe thấy hay sao?”


“Không sao, tôi đã nghe thấy rồi!”


Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên đều vô cùng kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc