THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Nghiên Ca nhìn Lục Lăng Nghiệp không chớp mắt.
Khoảnh khắc này, trái tim tưởng chừng như đã ngừng đập của cô bỗng hồi phục như3 bình thường. Cô hơi hoảng
hốt, chột dạ trong lòng.
“Chủ… nói gì?”.
Lục Lăng Nghiệp nói khẽ vào tai cô: “Tôi tặng q1uà cho em, em có muốn lấy hay không?”
Nghiên Ca giật mình nhìn anh: “Chủ nói đây là viên ngọc lục bảo được đấu giá vào hôm đó9 sao?”
“Nếu không thì sao?”
Nghiên Ca ngồi bật dậy, giật lấy hộp quà trong tay Lục Lăng Nghiệp. Cô cẩn thận mở nắp hộ3p ra, nhìn thấy viên
ngọc lục bảo to bằng móng tay, vừa long lanh lấp lánh, lại lịch sự tao nhã.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve viên ng8ọc, thủ thỉ: “Khối đá thô lớn như thế chỉ chế tác ra được viên ngọc lục bảo bé như thế
này sao, thật là đáng tiếc…”
Lục Lăng Nghiệp ngồi bên cạnh, dang tay ôm cô vào lòng: “Vừa nãy ai gọi điện cho em vậy?”
Giọng nói của anh hơi lạnh lẽo, còn Nghiên Ca thì vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc, không suy nghĩ gì lập tức
đáp: “Bùi Vân Cảnh!” “Nói chuyện gì?”
“Anh ta nói…” Nghiên Ca còn chưa dứt lời đã đặt hộp quà lại vào trong tay Lục Lăng Nghiệp, đẩy anh ra: “Chủ
quan tâm chuyện của tôi làm gì. Cất đồ của chủ đi, tôi không cần nó!”
Lục Lăng Nghiệp nhìn khuôn mặt nhỏ kiên cường của Nghiên Ca, sắc mặt hơi trầm xuống: “Nói lại lần nữa, em có
muốn nhận hay không?”
“Tôi, không muốn!”
Nghiên Ca nghiến răng gằn từng chữ một, dùng khuỷu tay đẩy Lục Lăng Nghiệp ra, làm bộ muốn đứng dậy.
“Em chỉ biết chọc giận người khác!”
Lục Lăng Nghiệp tức giận mắng một câu, giữ lấy thân hình mảnh mai của Nghiên Ca. Anh trở người, lại lần nữa đè
lên người cô.


“Rốt cuộc chú muốn làm gì? Chú đi nhầm phòng rồi! Đây là phòng của tôi với Thiếu Nhiên.”
Lại là Thiếu Nhiên!
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Lăng Nghiệp hiện lên tia nguy hiểm, anh liếc nhìn Nghiên Ca, lồng ngực vẫn
không ngừng phập phồng. Bờ môi mỏng của anh mỉm chặt thành một đường thẳng, dồn hết sức nặng của cơ thể
lên người Nghiên Ca.
“Khụ, chủ đứng dậy đi, tôi không thở được!”
Nghiên Ca cố gắng đẩy bả vai anh ra khỏi người mình nhưng vô ích.
Lục Lăng Nghiệp nhìn cô giãy giụa, anh vuốt nhẹ làn mi cô, rồi nhẹ nhàng cúi người, đặt môi mình lên trên cánh
môi nhỏ nhắn của cô: “Em vẫn tiếp tục không tin tôi như vậy sao?”
Chỉ một câu nói của anh lại có thể khiến Nghiên Ca ngừng giãy giụa.
Cô vẫn đặt tay lên trên bả vai anh, nhưng sức lực dần dần giảm bớt.
“Chú?”
Nghiên Ca hoang mang mở đôi mắt to long lanh ngân ngẩn nước nhìn Lục Lăng Nghiệp.
Cô thật không nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc này vừa trong sáng vừa quyến rũ, khuôn mặt còn hơi ửng hồng.
Yết hầu của Lục Lăng Nghiệp khẽ trượt xuống, bờ môi mỏng chậm rãi xâm nhập miệng nhỏ của cô.
Bờ môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên, trong lòng hơi hốt hoảng, cô không biết có nên đáp trả hay không.
Những nụ hôn của anh lại quá hấp dẫn, khiến hai cánh tay cô càng lúc lại càng vô thức ôm chặt lấy anh.
Có lẽ vì đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên khi Nghiên Ca chìm trong bầu không khí dễ chịu thế này, cô
không tự chủ được mà đáp trả nụ hôn của anh.
Hơi thở của Lục Lăng Nghiệp càng lúc càng dồn dập, tay anh chầm chậm di chuyển đến thắt lưng cô.
Anh vén một góc quần áo ngủ của cô lên, đầu ngón tay men theo làn da trắng nõn nà như ngọc, chậm rãi khám
phá.
Trái tim Nghiên Ca siết chặt lại, cảnh tượng trước kia bất ngờ ập tới trong đầu cô.
Trong nháy mắt, cơ thể mềm mại chợt cứng đờ, từ đáy mắt cô thấy rõ sự sợ hãi, cả người cũng trở nên căng thẳng.
Nhận thấy sự khác thường của Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp đột nhiên đứng dậy. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi
thật sâu, cố gắng đè nén khát vọng đang cháy hừng hực.
Có một số việc không thể gấp gáp được!
“Chú Út ”


Nghiên Ca ngồi dậy, sửa soạn lại quần áo, đôi mắt trong veo lộ rõ sự xoắn xuýt và sợ hãi.
Cô gọi anh nhưng lại không biết phải nói gì thêm nữa.
Lục Lăng Nghiệp cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở đều đặn rồi đứng trước mặt Nghiên Ca. Anh chậm rãi xoa đầu cô:
“Nhớ kỹ, cho dù là lúc nào thì cũng phải tin tưởng tôi.” Nghiên Ca muốn hỏi anh đó là lời cam kết hay là cảnh cáo,
thế nhưng bóng dáng anh đã chìm vào trong màn đêm đen ngoài cửa sổ.
Nghiên Ca đứng lặng ở cửa sổ một hồi lâu, nhìn anh mạnh mẽ trèo qua cửa sổ để trở lại phòng ngủ của mình ở
tầng hai.
Anh nói lúc nào cũng phải tin tưởng anh!
Nghiên Ca nghe xong câu này, tâm trạng cô cũng trở nên hỗn loạn.
Có phải ý anh là lần này anh đính hôn với Hoàng An Kỳ, cô cũng phải tin tưởng anh không?


Nghĩ đến đây, Nghiên Ca buồn bực thở dài, cô lại quên hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!


Nhưng, ít nhất anh cũng đã nói thế, làm cô không phải tự suy nghĩ lung tung nữa.


Như vậy cũng tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc